Chương 1125
Trong khi Tân Trạm thể hiện ra năng lực kinh người của mình, sự chú ý của hai lưồng ánh sáng này đều dồn vào phía anh.
“Thằng nhóc này không tệ. Nó có thể luyện được không gian thuật mà hiếm ai có thể đạt được đến mức này, giống như có một cánh tay nào đó chỉ điểm cho nó vậy, thực sự là một thiên tài” Một trong những linh khí đó có hình dạng của một thanh kiếm đen đang nói, gã ta không kìm lòng được mà xuýt xoa.
“Lão phu cho rằng với căn cứ tu vi cấp bảy của Khiếu Xuất Cảnh này mà có thể thi triển được nhiều không gian pháp thuật như vậy quả thật là vô cùng biến thái, lão gia này, nếu với thực lực mà người có, người có thể phung phí bao nhiêu linh khí và thần thức để làm được điều ấy”
Một luồng ánh sáng khác phát ra từ một nhãn cầu kỳ lạ, lúc ấy có một tiếng cười khúc khích phát ra.
“Thật đáng tiếc, một mầm non tốt như vậy lại sắp phải chết sớm rồi” Luồng ánh sáng hình kiếm đen thở dài.
“Này lão tặc kia, nếu không thì ngài cứu cậu ta đi”
“Đừng có hãm hại ta. Cậu ta đã đắc tội với Vấn Đạo Tông như thế ai mà còn dám cứu cậu ta nữa chứ”
Quả nhãn cầu nói thầm: “Cứ chờ xem, không khéo cậu ta lại có cách khác.”
Nhưng mà cả hai người đều biết Tân Trạm sợ rằng không còn đường lui nữa rồi.
Dù sao thì chênh lệch giữa căn cơ tu luyện của hai bên quá lớn.
Lúc này, Tân Trạm rơi xuống núi Hậu Sơn, còn trưởng lão tóc đen kia vẫn không ngừng bám theo như ma quỷ.
“Chấp nhận số phận đi”
Ông lão cười chế nhạo, tát Tân Trạm một cái.
“Chấp nhận số phận ư? Tôi chấp nhận làm bố của ông đấy”
Tân Trạm phun ra một ngụm máu, chửi ầm lên.
Rầm!
Trưởng lão tóc đen nghiêng người, đụng phải một luồng ánh sáng, cả người ông ta bị đánh bật trở lại.
Cùng lúc đó, chiếc mai rùa do Lăng Nhật Yêu Hoàng ban tặng trên người Tân Trạm lập tức tách ra, phát ra ánh sáng mờ ảo.
“Vãi chưởng, cậu còn có vật phẩm cứu mạng nữa à. Rốt cuộc cậu là là Thánh Tử của gia tộc nào, hay là một thế lực nào đó đang ẩn thân. Thế nhưng bảo bối này của cậu liệu có thể chống lại tôi được mấy lần”
Trưởng lão tóc đen lại dao động một chút, nhưng ngay sau đó ông ta lại cười lạnh, một lần nữa xuất chiêu.
“Có thể chặn được một chút là đủ rồi. Lão thất phu kia, ông xem dưới chân tôi là cái gì đây.”
Tân Trạm nhìn trưởng lão tóc đen, cười nhếch mép.
Con ngươi của trưởng lão tóc đen co rút lại, lập tức cúi đầu xuống, lúc này ông ta mới để ý tới Tân Trạm bay trở về vị trí, dĩ nhiên cùng lúc đó có trận pháp quang hoa xuất hiện.
“Truyền tống trận!”
Sắc mặt của lão già kia tái nhợt, Tân Trạm thực sự triển khai trận pháp “truyền tống trận” sau núi Hậu Sơn, thảo nào anh chạy trốn về phía Hậu Sơn.
Triệu Hạo Thiên vốn dĩ đã trốn ở ngọn núi Hậu Sơn nhìn thấy cảnh này cũng bị sửng sốt.
Ông ta cho rằng Tân Trạm nhất định sẽ chết, nhưng không ngờ Tân Trạm trước khi nói chuyện với ông ta thì anh đã giữ lại một chiêu sau cùng đề phòng.
Thậm chí đến cả ngay lúc đó ông ta cũng không nhận ra.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây, ngay lúc trận pháp được mở ra, ánh mắt Tân Trạm lóe lên, một chưởng của anh giáng xuống đất.
“Đoán xem tại sao tôi lại chọn bố trí truyền tống pháp ở đây”
Tân Trạm nhìn trưởng lão tóc đen cười, khi chưởng kia giáng xuống, xuất hiện một loạt viên thần thạch hình tròn màu trắng bị linh lực của anh bắt trồi lên khỏi mặt đất.
Tuy rằng đá kia đã qua sử dụng một lần, vân đá khá đục, nhưng khi cầm trên tay, anh vẫn cảm nhận được hơi thở nguyên bản đậm đà của thời gian trong đó.
Đó là viên thần thạch mà Vấn Đạo Tông đã sử dụng một lần trước đây.
Bùm!
Lần này lão già kia đã xuất chiêu đánh Tân Tạm bằng tất cả sức lực của mình, và lần này bùa phép trên mai rùa đã hoàn toàn tan vỡ, hóa thành hư không.
Tân Trạm sau đó cũng bị trúng ba chưởng của lão ta, hộc ra máu.