Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1139

Chương 1139

 

Tân Trạm rất nhanh đã phát hiện một con chó sói yêu đang ăn thịt, mà đối tượng bị nó cắn nuốt ở dưới người, bất ngờ chính là một con người đã chết.

 

“Là đội săn thú của thôn bên cạnh” Sắc mặt Diệp Tĩnh Thuận có chút tái nhợt, nhưng đã trải qua nhiều chuyện nên cũng không sợ tới mức ngất đi.

 

Tân Trạm lắc đầu, số mệnh không may mắn, nếu như không bỏ mạng thành thức ăn của yêu thú thì cũng sẽ nghèo khổ vất vả mà chết.

 

Điều bí ẩn mà con người hướng tới gọi là thiên đường này, mạng người như cỏ rác, so với những nơi anh từng ở tàn khốc hơn rất nhiều.

 

“Ngao!” Thấy hai người Tân Trạm xuất hiện, con chó sói yêu quái nổi giận gầm lên, ánh mắt nó lạnh như băng nhìn chăm chằm Tân Trạm, nhe hàm răng lạnh lẽo phía trên còn có máu và thịt mà nó vừa ăn.

 

Hơi thở tản ra bất ngờ đạt tới cấp độ thứ nhất.

 

Trong chớp mắt con chó sói yêu đột nhiên nhào về phía Tân Trạm.

 

Thân thể nhanh nhẹn hoá thành tàn ảnh, thật sự khó mà bắt được.

 

“Thật là nhanh!” Trong lòng Tân Trạm khẽ kinh ngạc.

 

Ở dãy núi yêu thú, anh cũng đã đối phó qua không ít chó sói yêu, tu hành cũng không chênh lệch đáng kể, nhưng thực lực chiến đấu bùng nổ rõ ràng cao hơn một bậc.

 

Thực lực như vậy nếu như chạy ra bên ngoài dãy núi có thể thoải mái giết chết một xóm cả nghìn người không chừng.

 

Khó trách thôn không để cho người có thực lực bình thường vào khu vực này, lúc này mới vừa tiến vào đã gặp phải yêu thú lợi hại rồi.

 

Nhưng tuy nhiên loại thực lực này đối phó với Tân Trạm hoàn toàn không đủ tầm.

 

Ngay lúc chó sói yêu nhào tới muốn cắn cổ Tân Trạm, Tân Trạm ung dung lấy cung kéo thành hình mặt trăng.

 

Một mũi tên sắc bén bay vút hung hăng xuyên qua cổ nó.

 

Nhưng mà mũi tên của Diệp Tĩnh Thuận chẳng qua chỉ là vật bình thường, mặc dù chó sói yêu bị mũi tên xuyên qua nhưng không chết, nó kêu thảm một tiếng, sợ hãi nhìn Tân Trạm rồi quay đầu bỏ chạy.

 

Oat Tân Trạm nhíu mày, lại bắn ra ba mũi tên trực tiếp đóng đinh con chó sói yêu lên một cây đại thụ.

 

“Anh Tân thật là lợi hại.” Thấy Tân Trạm dễ dàng đánh bại con chó sói yêu này, trên mặt Diệp Tĩnh Thuận viết đầy hai chữ tôn thờ.

 

Tân Trạm đi lên phía trước, dùng dao găm lấy nội đan của con chó sói yêu.

 

“Quả thật có sự khác biệt, ở bên trong nội đan có nhịp điệu của gió, bên trong thiên đường cảm nhận quy tắc trời đất, dường như còn dễ dàng hơn cả ẩn gi Tân Trạm suy tư một lúc, sau đó đem nội đan cho vào túi.

 

Chẳng qua vào lúc này, Tân Trạm nhìn về phía một phương hướng, khẽ nhíu mày, anh bắt lấy Diệp Tĩnh Thuận đang vui vẻ dọn dẹp thi thể chó sói yêu, ẩn trốn ở một bên.

 

“Xoạt xoạt xoạt!” Ngay sau đó, ba đường mũi tên mạnh mế tàn nhẫn bản thẳng vào người con chó sói yêu.

 

Mấy người đàn ông hơi thở sung mãn, mang theo vũ khí hoàn hảo từ trong rừng rậm đi ra. Từ công lực tu luyện mà bọn họ tản ra có dáng vẻ của Đại Vũ Tông đến bảy tám phần.

 

“Em trai, báo thù cho em rồi” Một người đàn ông cường tráng cầm đầu, thấy thi thể bị gặm đến không còn hình dáng, thở dài, có người đăng sau đào hố, chôn cất thi thể vào trong đất.

 

“Là người của thôn Dã Hoả” Diệp Tĩnh Thuận nhìn cách ăn mặc của những người này, nhỏ giọng nói.

 

“Chính là người trước kia cướp đi yêu thú của các em sao?” Tân Trạm hỏi.

 

“Vâng, thôn bọn họ nhiều nam, thực lực cao hơn người lại nhiều, thường xuyên ỷ vào thực lực mà bắt nạt chúng ta” Diệp Tĩnh Thuận trả lời.

Bình Luận (0)
Comment