Chương 1146
Mọi người đang nghỉ ngơi trong chốc lát, từ xa bỗng xuất hiện hai thanh niên quần là áo lượt trắng tinh tươm đi đến gần.
“Không ổn rồi” Sắc mặt Tân Tráng thoắt biến, mọi người vội vàng đứng lên.
“Đám yêu sói kia không giết chết mấy người được. Đám các người mạng cũng lớn gớm” Một người thanh niên quét ánh nhìn qua mọi người, cười nhạt mà răng.
“Tiên ông Hồi, chỉ là may mắn thôi ạ” Tân Tráng thận trọng nói: “Tiên ông, có khá nhiều người bị thương trong nhóm chúng tôi. Lần dẫn đường này có thể kết thúc bây giờ được không, để tôi có thể mang họ về chữa thương”
“Tất nhiên là không được rồi. Bọn tôi còn chưa đến được đích mà mấy người đã muốn đi rồi à” Người thanh niên cười lạnh đáp.
“Chỉ cần không chết sạch thì cứ tiếp tục lên đường đi” Một người thanh niên khác hừ nhẹ nói.
Vẻ mặt mọi người đều tỏ ra tuyệt vọng, cùng đứng dậy.
Bọn họ rốt cuộc cũng biết được, rằng những kẻ Tiên ông này hoàn toàn coi họ như những con tốt thí, như là nô lệ mà sai bảo. Một khi gặp phải nguy hiểm thì căn bản chẳng ngó ngàng gì tới, nếu đi vào sâu hơn nữa, e rằng tất cả đều sẽ phải chôn thây ở đây.
Sắc mặt Tân Tráng cứng đờ, anh ta cũng biết bản thân anh ta chẳng có tư cách gì thương lượng với hai người đó.
“Tiên ông, người này chỉ đi ngang qua ra tay trợ giúp chúng tôi thôi. Để cho cậu ấy đi không ảnh hưởng gì đâu ạ” Tân Tráng chỉ về phía Tân Trạm. Bọn họ tự biết rằng chính họ khó thoát được một kiếp nạn này, nhưng họ không muốn liên lụy Tân Trạm cùng nộp mạng chung với họ.
Coi như Tân Trạm có là thầy điều chế thuốc đi nữa, nhưng dãy núi Thanh Long hiểm trở trùng trùng, dựa vào đâu mà muốn anh phải theo họ mạo hiểm kia chứ.
“Được thôi” Thanh niên kia quét mắt nhìn Tân Trạm, không nói thêm gì gật đầu một cái.
“Tân Trạm, cậu đi mau đi” Tân Tráng thúc giục.
Nhìn qua thật sự rất gấp gáp.
“Chờ một chút” Có điều, vào lúc này, một người khác lại chú ý thấy trên mặt đất có một ít bột màu đỏ. Anh ta bốc lên một ít rồi ngửi một hơi, lạnh lùng nói: “Bột phấn này từ đâu mà ra?”
“Là tự chúng tôi mang đến” Tân Tráng hơi biến sắc, vội vàng phân bua.
Bốp!
Nhưng anh ta hãy còn chưa nói xong, đã bị gã thanh niên kia đạp một cái lộn mấy vòng trên đất.
“Còn muốn lừa ta à. Thứ đồ này há là bọn người các người có thể làm ra được chứ?” Thanh niên kia cười nhạt, quét mắt về phía Tân Trạm mà nói: “Tôi nghĩ đám người kia không xử được bọn yêu sói là đúng, người làm là cậu nhỉ?”
“Là tôi, thế thì sao?” Tân Trạm bình tĩnh nói.
“Có thể luyện chế thuốc bột, hản cậu là thầy điều chế thuốc, đúng chứ? Thế thì cậu không được đi.” Mắt gã thanh niên nhìn xuống anh mà nói: “Đọc theo con đường này yêu thú cũng không ít gì. Chúng tôi vội vàng lên đường nên không mang theo nhiều dược thảo, cậu ở lại đây, chế thuốc cho chúng tôi”
“Nếu tôi nói tôi không ham làm những chuyện này thì sao?” Tân Trạm chau mày đáp.
“Không hứng thú, thì tôi sẽ giúp cậu có hứng thú ngay” Gã thanh niên cười lạnh một tiếng, trường kiếm đặt ngay trên cổ Tân Trạm.
Một luồng kiếm khí rúng động đất trời bộc phát ra. Anh ta đang xuất ra tu vi lục phẩm kỳ Xuất Khiếu.
Mắt Tân Trạm nheo một chút, xoa xoa phần nguyên khí đương lưu chuyển ở đầu ngón tay.
Mặc dù bây giờ thực lực của anh hãy còn chưa khôi phục.
phần nhiều, nhưng cộng thêm những loại dược vật đã chế ra từ trước, chỉ cần tấn công chớp nhoáng giết chết gã thanh niên này trước, chưa chắc không thể tiêu diệt hết hai người này.
“Không ngờ một thôn quê nhỏ như vậy lại nuôi được một thầy điều chế thuốc” Gã thanh niên cầm kiếm, giễu cợt: “Nếu cậu không chịu thì không chỉ có mình cậu phải chết, mà tất cả những người đứng ở đây cũng sẽ chôn theo chung với cậu luôn đấy”
“Tiên ông, xin đừng ra tay ạ. Người anh em này của tôi tính tình có hơi cố chấp chút thôi” Sắc mặt Tân Tráng thoắt tái đi, vội vàng cầu xin tha thứ, quay sáng Tân Trạm nháy mắt liên hồi.
“Người trên đời ai mà chẳng có chút cao ngạo. Nhưng có kẻ dám nói không với ta, thì kẻ đó đang tự tìm được chết đấy” Gã thanh niên nhìn Tân Trạm, lạnh lùng phán.