Chương 120
Tin tức này nhanh chóng lan ra khắp Đạm Thành.
Bởi vì hành tung của Hắc Thiền bí hiểm, dù là ban an ninh cũng không tóm được ông ta, hoàn toàn không tìm ra người này.
Sau khi nghe được tin, rất nhiều người đều chọn bỏ chạy, chỉ sợ bị trả thù vì có dính líu đến Tần Trạm.
Trong phòng làm việc của một công ty, Thường Lạc đang khá rối rằm.
Khá ít người biết Tần Trạm đang ở đâu, anh ta là một trong số đó.
Nếu bây giờ nói cho Hắc Thiền biết, có thể anh ta sẽ gặp được kỳ ngộ.
Hai ý kiến không ngừng đấu tranh trong đầu Thường Lạc, anh ta siết chặt tay, dường như đang chuẩn bị đưa ra một quyết định vô cùng lớn lao.
Hồi lâu sau, anh ta chậm rãi đưa tay ra.
“Ban đầu nếu mình không a dua xu nịnh, có lẽ bây giờ mình đã có cơ hội gặp được kỳ ngộ rồi.” Thường Lạc thấp giọng nỉ non.
Anh ta quyết định tiếp tục che giấu vị trí của Tần Trạm.
Trên núi Long An, đôi mắt Hạng Mĩ Tuyết chuyển động không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Thưa cô, tôi đã điều tra, người đó là phủ chủ của phủ Huyền Minh, tên là Hắc Thiền” Ông Tống cúi đầu nói.
Hạng Mĩ Tuyết khẽ gật đầu, nói: “Tôi từng nghe nói về cái tên này, là một thế hệ rất có danh tiếng ở Tây Nam, tôi thật sự không hiểu tại sao Tần Trạm lại đắc tội với ông ta.”
“Hừ, cuối cùng tôi đã hiểu rõ vì sao Tần Trạm đột nhiên biến mất rồi.” Ông Tổng cười khẩy, nói: “Chắc chắn cậu ta đã lấy được thông tin trước nên mới bỏ trốn.”
Hạng Mĩ Tuyết nhìn ông Tống, lắc đầu nói: “Không thể đâu. Với sự hiểu biết của tôi về Tô Uyên, cô ấy sẽ không bao giờ vừa ý một gã đàn ông sợ phiền phức đâu.”
“Vậy thì chưa chắc, không chừng cô Tô nhìn lầm người rồi thì sao.” Ông Tống không phục nói.
Hạng Mĩ Tuyết không nói gì nữa, cô ta rất hiểu Tô Uyên.
Nhiều năm qua, Tô Uyên chưa từng qua lại với một người đàn ông nào, ngay cả con cháu ở thủ đô cũng bị cô từ chối nhưng cô lại vừa mắt một Tần Trạm nghèo rớt mồng tơi.
Chắc hẳn ở anh có khí chất hơn người.
Chớp mắt đã qua ba ngày, Tần Trạm vẫn chưa xuất hiện.
Lần này, rất nhiều người có liên quan đến Tần Trạm đã bắt đầu sợ hãi.
Người sợ nhất chính là Kiếm Hồ.
Hắn ta ngồi trong phòng làm việc liên tục vò cái đầu trọc của mình.
Hắn ta đã sắp xếp mười mấy anh em canh giữ bên ngoài phòng làm việc nhưng hắn ta vẫn không thể xoa dịu được nỗi sợ hãi của mình.
“Đại ca, không phải Tần Trạm kia thấy sợ rồi chứ ạ?” Một đàn em của Kiếm Hổ thầm nói.
Kiểm Hổ nhìn gã rồi nói: “Nói năng nhảm nhí, không bao giờ!”
“Nhưng đã mấy ngày rồi, anh ta chẳng có động tĩnh gì cả…”
“Mày câm miệng cho tao!” Kiếm Hổ tức giận mắng to: “Cậu Trạm nói cậu ấy có việc phải làm.”
“Anh Hổ, anh có sợ không?” Đàn em hỏi dò.
Kiếm Hổ sửng sốt, vỗ ngực nói: “Có cảnh đời nào mà ông chưa từng nhìn thấy chứ? Ông mà sợ à? Giỡn mặt hả!”
“Cốc cốc!”
Lúc này, bên ngoài chợt có người gõ cửa, Kiếm Hổ bỗng hoảng sợ đến mức tè ra quần, chui thẳng xuống dưới gầm bàn.
“Đã qua ba ngày, kể từ hôm nay nếu một ngày Tần Trạm không xuất hiện thì tôi sẽ giết một người!”
Hắc Thiền tiếp tục nói thế khiến mọi người vốn đã lo sợ nay càng hoang mang hơn.
“Tôi nói này, người ngang ngược nhất định sẽ có ngày bị nghiệp quật đấy!” Lâm Xuyên của nhà họ Lâm nói với vẻ mặt độc ác.
“Nhà họ Lâm chúng tôi đi đến nước này đều do tên Tần Trạm kia gây ra! Đại sư gì đó này, tốt nhất ông phải giết chết Tân Trạm đi!”
Lâm Khinh Thiền không nói gì, trong đầu cô ta đang mãi suy nghĩ về em gái của mình.
Đúng lúc ấy, một bóng người chợt thoáng qua.
Ngay sau đó, người ta thấy một ông lão già nua đứng trước mặt Lâm Xuyên.
“Là ông!” Lâm Khinh Thiền thấy Hắc Thiền thì chợt biến sắc.
Hắc Thiền không để ý đến Lâm Khinh Thiền mà chỉ nhìn Lâm Xuyên rồi cười lạnh: “Nghe nói ông là ba nuôi của Tần Trạm, vậy tôi sẽ bắt đầu từ ông trước.”
Lâm Xuyên sửng sốt, vội vàng giải thích: “Tôi không phải ba nuôi của cậu ta… Á!”
Anh ta chưa dứt lời, Hắc Thiền đã tung một chưởng vào trán của anh ta.
Đột nhiên, thất khiểu của Lâm Xuyên chảy máu rồi anh ta chết hẳn.
“A!” Lâm Khinh Thiền ôm đầu mình liều mạng thét lên.
Cái chết của Lâm Xuyên khiến mọi người càng thêm sợ hãi.
Đương nhiên, Hắc Thiền không hù dọa họ mà thật sự sẽ giết người.
“Đại ca, hay là… hay là chúng ta chạy đi thôi!” Trong phòng làm việc của Kiểm Hổ, một đàn em giờ đã câm như hến.
Kiếm Hổ đã sớm có ý định này, hắn ta liếc mắt nhìn đồng hồ, thầm nói: “Hôm nay ông ta đã giết người rồi, bây giờ chúng ta chạy vẫn còn kịp!”
Kiếm Hổ lái xe cả đêm bỏ chạy đến Tinh Thành.
Thế nhưng có một người từ Tinh Thành đang chạy về Đạm Thành.
Người này chính là cụ Tô.
Mặc dù cách xa Đạm Thành nhưng ông ấy có tai mắt nên tin này nhanh chóng truyền đến tai ông ấy.
Ban đêm, trong một đình nghỉ mát.
Cụ Tô và Hắc Thiền ngồi đối diện nhau, phía sau ông ấy còn có bốn vệ sĩ đang cầm súng đã lên nòng trong tư thế sẵn sàng.
“Cụ Tô.” Hắc Thiền cười ảm đạm.
Cụ Tô uống một miếng trà, bình tĩnh nói: “Không hổ là phủ chủ của phủ Huyền Minh tiếng tăm lừng lẫy.”
Hắc Thiền cười nói: “Cụ Tô, đây là ân oán giữa tôi và Tần Trạm không liên quan gì đến ông. Tôi biết gia đình ông là gia đình thương nghiệp đồ sộ nhưng nếu tôi muốn giết ông thì dù gia nghiệp của ông có lớn thế nào đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Nghe vậy, vệ sĩ sau lưng cụ Tô lập tức móc súng lục ra nhằm vào đầu Hắc Thiền.
Hắc Thiền khẽ hừ, tay ông ta nhẹ nhàng vung lên, cả bốn người này bỗng ngất xỉu.
Dường như cụ Tô đã sớm đoán trước được tình cảnh này, ông ấy chỉ cười nhạt, nói: “Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa ông và Tần Trạm. Tôi cũng tin Tần Trạm sẽ không trốn tránh.”
“Thế nhưng… Tốt nhất ông nên từ từ chờ cậu ta, nếu ông lại ra tay giết người để bắt cậu ta xuất hiện thì…”
“Thì ông sẽ làm gì tôi?” Hắc Thiền cười nhạt, hỏi.
“Trong vòng ba ngày, ban an ninh sẽ xóa sổ phủ Huyền Minh!” Giọng nói của cụ Tô không lớn nhưng vô cùng uy nghiêm!
Hắc Thiền lập tức biến sắc, bây giờ ông ta đang ở Tây Nam, tuy có thực lực mạnh mẽ nhưng lại đang thiếu người.
Nếu quả thật ban an ninh quyết tâm muốn tiêu diệt họ thì có lẽ không cần đến ba ngày đâu!
Hắc Thiền im lặng chốc lát, ông ta đứng dậy nói: “Được, tôi đồng ý với ông.”
“Tôi khuyên ông, tốt nhất đừng nghĩ sẽ tiếp tục lợi dụng mối quan hệ với nhà họ Phùng nữa.” Lúc này, cụ Tô nói tiếp: “Sau lần đó, mối giao thiệp của nhà họ Phùng ở Tinh Thành đã bị tôi dọn sạch rồi.”
Cụ Tô biết mình không sống được bao lâu nữa nên ông đã dồn hết sức mình để trải đường lui cho Tô Uyên thật kỹ lưỡng.
Sắc mặt Hắc Thiền thay đổi, đúng như cụ Tô đoán, ông ta định dùng Phùng Công để giữ chân cụ Tô.
Nhưng những gì cụ Tô nói đã làm Hắc Thiền chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Lão hồ ly này…” Hắc Thiền thầm mắng. Ông ta hít sâu một hơi, khom lưng nói: “Cụ Tô, tôi đi trước đây.”
Hắc Thiền nhanh chóng biến mất, còn bấy giờ cụ Tô bất chợt thở hổn hển một cách dữ dội.
Đây không phải lần đầu tiên ông ấy bị tình trạng như vậy, ông ấy biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì có lẽ ông ấy đành phải chết trong bệnh viện thôi.
“Chỉ mong có thể cho ta sống qua hết năm nay…” Cụ Tô xoa xoa lồng ngực mình, vẻ mặt nom hơi phiền muộn.