Chương 1406
Tân Trạm khẽ cau mày lại, nếu như bản thân anh lớn lên ở Đại Lục, đương nhiên sẽ không tồn tại vấn đề không quen thuộc, nhưng mà bản thân anh từ trước chưa từng dung qua loại lò luyện đan này mà.
Chỉ có điều vấn đề này cũng không lớn lắm, chỉ cần thí ứng mất một lần là đủ rồi.
“Bắt đầu đi” Tân Trạm nói.
Người phụ nữ gật đầu, căm một cây hương to, chỉ cần trước khi cây hương này đốt hết, Tân Trạm có thể luyện chế ra được đan dược cấp tám trung cấp thì có thể thành công qua ải.
Du Tuyết Nghiên và người phụ nữ trung niên đứng sang một bên, hai người có chút kỳ vọng, Tân Trạm có thể luyện ra được linh đan có chất lượng hoàn mỹ hay không.
Bùm!
Chỉ là hai người rất nhanh lộ ra vẻ mặt cạn lời, Tân Trạm chỉ mới luyện chế được vài phút, lò luyện đan có chất cũng được coi là không tệ đó đã bị nổ rồi.
“Nổ lò rồi?”
Du Tuyết Nghiên mở to đôi mặt đẹp lên, quả thực không dám tin vào nhìn gì mình đang nhìn thấy.
Luyện Dược Sư mà cha để mắt đến, tự tin cho là sẽ lấy được vị trí ba hang đầu của cuộc thi đấu Dược Sư, luyện chế một viên đan dược cấp tám trung cấp, khoan hãy nói là độ tinh khiết được hay không mà giờ ngay cả luyện thành còn chưa đạt được.
Lò luyện đan cũng đã bị anh làm cho nổ tung rồi.
Du Tuyết Nghiên phút chốc vô cùng thất vọng, xem ra bản thân mình cũng suy nghĩ nhiều quá, trình độ luyện dược của Tân Trạm sợ là còn không bằng bản thân mình, làm sao có thể đối phó được bọn người Khổng Việt được chứ, làm sao có thể trả thù cho mình.
Tân Trạm ngược lại sớm đã dự đoán được lò luyện đan sẽ nổ, cho nên tâm tình cũng không chút gợn sóng nào.
Đối với lò luyện đan của hội dược sư, nguyên liệu, độ đốt nóng của linh hỏa và hiệu suất nhiệt độ chuyển giao, bản thân anh không nắm được, không nổ mới là lạ.
Mà vị nguyên liệu thuốc bên trong tự nhiên cũng coi như bị phế rồi, không còn cách nào dùng được nữa.
Chỉ là khảo hạch vì để đề phòng luyện phế lô nên cũng đã dự bị mấy phần thảo dược, cho nên Tân Trạm cũng không lo lắng vấn đề nguyên liệu.
Hơn nữa đúng ngày lúc này, phía xa có một bóng người đang đi đến.
Nhìn thấy người đang đến, sắc mặt của Du Tuyêt Nghiên đột nhiên khế thay đổi, có chút lạnh lại.
“Tôi còn cho là có người đang đốt pháo, náo nhiệt như thế, không ngờ ngờ được là lò luyện đan bị nổ, Chị Nguyệt, người này là ai vậy, sao lại kém cỏi như thế”
Đi vào mấy người, đều mặc trường bào của Hội dược sư.
Người đi đầu là một thanh niên tóc dài, mái tóc đen khá bồng bềnh nhưng đôi mắt lại khá bướng bỉnh, phá hỏng hình ảnh tổng thể của anh ta.
“Du Tuyết Nghiên, cô cũng ở đây à, hẳn là phế vật làm nổ lồ có quan hệ gì với cô?” Thanh niên tóc dài khinh khi nói.