Chương 146
Đối mặt với lời chửi rủa của Tân Trạm, Du đại nhân không hề tức giận chỉ đơn giản cười nhạt nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lâu lắm rồi không thấy có người mắng chửi tôi đấy.”
“Vậy thì để tôi chiều ý ông.” Tân Trụ cười lạnh đáp: “Lão súc sinh, lão bất tử, lão cẩu, lão già điên…”
Một đống những câu chửi rủa được nói ra, cuối cùng Du đại nhân cũng từ từ lạnh mặt. “Thằng nhóc kia, đúng là không biết sống chết gì!” Du đại nhân tức giận, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.
Cây cối xung quanh đều đã bật gốc hết cả, cơn cuồng phong dữ dội thổi đến!
Tần Trạm đứng giữa tâm cơn bão nhưng vẫn vững như bàn thạch, không chút dịch chuyển.
“Tôi còn tưởng rằng ông thực sự là người không quan tâm chuyện gì cơ đấy, sao thế, mới vậy đã tức giận rồi à? Lão súc sinh, tôi tới là để kết liễu ông đấy.” Tần Trạm hừ nhẹ một tiếng, một đấm hung hãn trực tiếp nện vào ngực Du đại nhân!
Một tiếng “thịch” phát ra không Du đại nhân lại không hề dịch chuyển lấy một phần.
Tần Trạm khẽ cau mày, có phần ngạc nhiên nói: “Thân thể lão già này lại đạt đến cảnh giới ghê gớm vậy rồi sao?”
“Là nhuyễn giáp!” Du đại nhân nở nụ cười nhạt đáp.
Ông ta giận dữ hét lên một tiếng, bộ áo giáp trên người theo tiếng hét vỡ nát để lộ ra cơ thể đen óng.
Dường như mỗi tấc trên cơ thể Du đại nhân đều được bọc trong màu đen óng, dưới ánh sáng mặt trời, cơ thể ấy lóe lên thứ ánh sáng quỷ dị.
“Tôi đã dùng xương của Đại Tông Sư và bí thuật của tây nam làm ra bộ nhuyễn giáp này.” Du đại nhân cười nói: “Có thể kháng cự được một kích toàn lực của Đại Tông Sư.”
“Xương của Đại Tông Sư?”
Tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, trên cái thế giới này sự tồn tại của Đại Tông Sư hiếm lạ y như lông phượng sừng lân vậy đó!
Vậy bộ nhuyễn giáp trên thân của Du đại nhân kia rốt cuộc phải giết chết bao nhiêu vị Đại Tông Sư mới có thể làm thành đây?
Nghĩ đến đây, tất cả đều để lộ ra mấy phần cung kính trên mặt!
“Đến tôi rồi, cậu nhóc.” Trên mặt Du đại nhân toát lên sự hung ác.
“Đợi chút đã!”
Đúng lúc này, Hạng Mĩ Tuyết đột nhiên chạy nhanh đến.
Cô ta chắp tay đi đến trước mặt Du đại nhân, cung kính nói: “Kính chào Du đại nhân.” Du đại nhân khẽ gật đầu cười nói: “Mĩ Tuyết, đã lâu không gặp, ba cô có khỏe không?” “Nhờ ơn ông, giờ ba tôi đã bước đến Đại Tông Sư tầng năm rồi.” Hạng Mĩ Tuyết cười đáp.
Nghe vậy, Du đại nhân không khỏi thở dài nói: “Nhớ năm đó, tôi và ba cô cũng có mối giao tình sâu đậm vậy mà thoáng chốc đã qua ba mươi năm rồi.”
Hạng Mĩ Tuyết khẽ cười nói: “Ba tôi vẫn thường xuyên nhắc đến ông, còn nói là tri kỉ với ông nữa.”
Du đại nhân xua tay nói: “Được rồi, cô lui xuống trước đi, đợi tôi xử lí tên nhóc này xong sẽ lại ôn chuyện cũ.”
“Du đại nhân!” Lúc này, Hạng Mĩ Tuyết đột ngột khom lưng, quỳ trên đất.
Cô ta ngẩng đầu nói: “Du đại nhân, Tần Trạm là bạn tôi, ông có thể nể mặt ba tôi, tha cho anh ta một mạng được không?”
“Tha cho cậu ta một mạng? ” Duy đại nhân đen mặt: “Mĩ Tuyết, chưa nói đến chuyện nhóc đó đã nuốt Dược Vương mà cậu ta còn nói lời hàm hồ, nếu tôi bỏ qua cho cậu ta há chẳng phải để kẻ khác cười chê rồi sao!”
Hạng Mĩ Tuyết vội vàng thưa: “Du đại nhân, Tần Trạm còn trẻ không hiểu chuyện, tôi sẽ thay mặt anh ta tạ lỗi với ông, cầu mong Du đại nhân lưu lại cho anh ta một con đường sống!”
Du đại nhân vuốt râu, vẻ như rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, Du đại nhân nói: “Thôi được, nể mối giao tình giữa tôi và ba cô, tôi có thể tha chết cho cậu ta tuy nhiên… tội chết có thể miễn nhưng tôi sống khó thoát, bảo cậu ta quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi, còn nữa phải bái tôi làm sư phụ.”
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Bái ông ta làm sư phụ? Đây nào phải trừng phạt mà là ban thưởng mới đúng!
“Du đại nhân, ông..” Hoàng Khải Thịnh nhất thời thấy không vừa ý muốn đứng lên ngăn cản.
Nhưng Du đại nhân chỉ liếc mắt nhìn anh ta lạnh lùng nói: “Tôi có quyết định của mình, chuyện này không liên quan đến các người.”
Hạng Mĩ Tuyết liên tục nói cảm ơn, sau đó cô ta uyển chuyển đến cạnh Tần Trạm, nhỏ giọng nói: “Tần Trạm, anh nói xin lỗi Du đại nhân đi!”
Tần Trạm chắp tay thản nhiên nói: “Được, tôi xin lỗi, mới nãy tôi đúng là không nên gọi ông là lão súc sinh.”
Du đại nhân híp mắt cười đánh giá Tần Trạm tuy nhiên ngay lúc đó, Tân Trạm lại tiếp tục nói thêm cùng nụ cười lạnh: “Tôi nên gọi ông là lão già không biết xấu hổ mới đúng.”
Nụ cười của Du đại nhân nhất thời đông cứng, ngọn lửa giận lại bốc lên trong lòng ông ta.
“Cậu bảo cái gì?” Du đại nhân hoàn toàn bị chọc giận.
Tần Trạm cười lạnh nói: “Nhận tôi làm đồ đệ? Ông xứng sao? Tôi thấy ông vẫn nên xuống dưới đất nhận đồ đệ đi, nơi đó hợp với ông hơn đấy.”
“Tự tìm đường chết mà!” Du đại nhân bộc phát cơn giận, một trận cuồng phong nổi lên trên mái đầu bạc hệt như một con ác ma!
“Tần Trạm, anh điên rồi sao?” Gương mặt xinh đẹp của Hạng Mĩ Tuyết tái nhợt, cô vốn còn định xin tha thay cho Tần Trạm nhưng Du đại nhân lại lạnh lùng quát: “Hôm nay mà không giết cậu, tôi thề không làm người!”
“Giết tôi? Chỉ bằng sức của mình ông á!” Tần Trạm quát lớn, trên người cũng tỏa ra một luồng sức mạnh kinh người.
Hai cơn cuồng phong đánh nhau khiến xung quanh hoàn toàn biến thành đống hoang tàn!
“Đúng là không biết sống chết.” Cả đám Nhiếp Viễn chỉ biết cười lạnh.
“Cuồng vọng sẽ phải trả cái giá đắt, cơ hội tốt như thế mà lại không biết quý trọng.” Du đại nhân nhìn Tân Trạm đầy tức tối: “Đợi tôi làm thịt cậu rồi sẽ lấy xương làm bội kiếm giao cho mọi người!”
Tần Trạm lạnh lùng cười đáp: “Đợi tôi xử lí ông xong sẽ lấy đầu ông làm quả bóng đưa cho mọi người đá!”
“A a a! Tôi phải giết cậu!” Du đại nhân tức không kìm nổi, gầm gừ đầy căm hờn: “Bát hoang phá!”
Sau một tiếng rống giận, Du đại nhân giơ tay lên, trên không trung đại chưởng lập tức ngưng tụ lại thành một ngọn núi nhỏ! Đại chưởng viết lên tay một tấm bùa, trong lòng bàn tay chỉ có một chữ rất to: “Hoang!”
Bàn tay còn chưa đến, chưởng phong đã đến trước!
Mặt đất quanh đó đều bị ép xuống vài phần, ngay cả những Đại Tông Sư ở đó đều cảm nhận được một áp lực cực lớn!
Hạng Mĩ Tuyết cắn răng khẽ nói: “Cương thủ!”
Lúc này, Tần Trạm lại đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Đứng xa ra chút, đừng cản trở tôi.”
Hạng Mĩ Tuyết không khỏi sửng sốt, tiếp đó nghiến răng đáp: “Tên nhóc thối, đúng là không biết phải trái gì!”
“Ầm!”
Bàn tay lớn từ trên không trông đập xuống, mặt đất hoàn toàn không chịu nổi đã sụt xuống mấy mét!
Bụi đất mù mịt cuộn lên trời, tất cả đều vội vã trốn sang một bên, sợ bị chịu tội oan!
Bàn tay đánh xuống với tiếng vang lớn vang dội khắp cả cánh rừng. “Kết thúc!” Du đại nhân thu tay lại, thản nhiên nói.
“Sợ là thằng nhóc đó bị đánh cho thịt nát xương tan rồi đấy.” Nhiếp Viễn lắc đầu.
Hoàng Khải Thịnh lạnh lùng mỉm cười: “Đoán chắc một chưởng này cũng có thể đập nát núi chứ đừng nói là người.”
Cách đó không xa, cuối cùng Tô Nhất Tú cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta quay lại cười nói: “Du đại nhân, ông yên tâm, nhà họ Tô chúng tôi sẽ nhớ ân tình này, không biết có thể giao đầu Tân Trạm cho tôi hay không? Tôi muốn đem về nhà họ Tô.”
Du đại nhân khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, cậu Tú đừng khách khí, cứ mang đi đi.”
“Anh ta có cơ hội đó sao?” Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nhìn theo giọng nói chỉ thấy Tần Trạm đứng đó như lưỡi dao bén nhọn cắm giữa đỉnh núi, vững vàng không suy chuyển!