Chương 157
Cái giá để mời một Đại Tông Sư ra tay có thể nói là tương đối cao.
Hơn nữa có tiền thôi cũng chưa chắc đã mời được mà còn phải có người quen giới thiệu nữa.
Đây cũng là một trong những lí do giải thích tại sao Đại Tông Sư có thể tiêu dao tự tại như thế.
Tổng giám đốc Sa cất điện thoại di động, không để ý đến Tần Trạm nữa, anh ta nhìn vào hiện trường buổi đấu giá, đợi thanh kiếm đồng xanh kia lộ diện.
Mấy vật phẩm đang đấu giá trước mặt đều chỉ là ngọc thạch bình thường, cả tổng giám đốc Sa lẫn Tần Trạm đều không cứ hứng thú vậy nên chẳng ai lên tiếng câu nào.
“Sản phẩm đấu giá tiếp theo là một đóa sen tuyết Thiên Sơn, giá khởi điểm là 1 tỷ 750 triệu!” Lúc này, vị MC trên sân khấu đột nhiên hô lên.
Tần Trạm nheo mắt đánh giá, phát hiện mặc dù đóa sen tuyết Thiên Sơn này không được bao nhiêu năm nhưng lại có linh khí.
Nhiêu đó đã đủ để chứng minh đóa sen tuyết Thiên Sơn này đúng là đồ cổ, chưa nhiễm bụi trần, là một điểm tu hành.
“Đáng tiếc, nếu cho đóa sen tuyết Thiên Sơn này thêm nửa năm nữa, tôi nghĩ nó nhất định có thể trở thành một bụi Dược Vương.” Tần Trạm lắc đầu tiếc nuối.
Nhưng bởi đào lên quá sớm nên linh khí chứa trong đó cũng chẳng đáng là bao.
“Tôi trả 3 tỷ rưỡi!” Lúc này, tổng giám đốc Sa đột nhiên ra giá.
Anh ta liếc nhìn Tần Trạm với ánh mắt đầy đắc ý. Phùng Công bên kia cũng hừ một tiếng nói: “Tôi trả 7 tỷ!”
Tần Trạm nhìn Phùng Công đầy nghi ngờ, thấp giọng hỏi: “Ông có hứng thú với nó à?”
“Không có hứng thú.” Phùng Công lắc đầu: “Tôi chỉ nghĩ cậu có hứng thú với nó thôi.”
Tần Trạm: “..
Cuối cùng tổng giám đốc Sa trả giá 10 tỷ rưỡi để giành lấy đóa sen tuyết Thiên Sơn về tay.
Có thể thấy, tổng giám đốc Sa đối với đám người này có uy vọng khá cao, sau khi anh ta giành được bụi sen tuyết kia đã có rất nhiều người vội đứng lên chúc mừng.
Chẳng mấy chốc buổi đấu giá đã đến phần quan trọng.
MC khẽ hắng giọng, chiếc cửa sắt lập tức được kéo lên, cùng lúc đó đèn trong phòng cũng được bật sáng.
“Vật đấu giá tiếp sau đây tương đối quý giá, ý nghĩa phi phàm, để phòng ngừa bất trắc sẽ đóng cửa hội trường trước hạn. Kính mong các quý ông, quý bà lượng thứ cho.” MC kính cẩn nói.
Ngay sau đó, hai cậu thanh niên bước ra từ phía sau sân khấu.
Hai người cẩn thận dê một chiếc tủ kính mà trưng bày phía trong đó chính là thanh kiếm đồng xanh kia.
“Hửm?” Tần Trạm khẽ cau mày, mắt cũng hơi híp lại.
“Thanh kiếm này có vấn đề.” Tần Trạm thấp giọng nói.
Anh cảm nhận rất rõ luồng khí lạnh vây quanh thân kiếm, cái lạnh này hoàn toàn khác xa sự giá rét của mùa đông, đó là khí lạnh mà khi xuyên thẳng vào tim người nhất định sẽ dính vô số máu tươi.
Tổng giám đốc Sa bên kia cũng sáng rực cả mắt. Anh ta nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đồng xanh thấp giọng nói: “Chính là thanh kiếm này rồi! Không sai đâu!”
“Chúng tôi đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu lịch sử mà vẫn không tìm ra được lai lịch của thanh kiếm này.” MC nói: “Tuy nhiên tục truyền thanh kiếm này từng được một vị chiến thần sử dụng. Hiện giờ bắt đầu phiên đấu giá, giá khởi điểm 35 tỷ!”
“70 tỷ!” Tổng giám đốc Sa chẳng chút nghĩ ngợi đã giơ tay nói.
“Tôi trả 175 tỷ!”
“Thanh kiếm này có quan hệ gắn bó với gia tộc của tôi, tình thế ép buộc, tôi ra giá 350 tỷ!”
Chỉ trong vòng mười phút, giá của thanh kiếm nọ đã biến thành 700 tỷ!
“Cậu Trạm, chúng ta có lên không?”
Phùng Công hỏi.
Tần Trạm khẽ gật đầu, Phùng Công lập tức giơ tay nói: “Tôi trả 1050 tỷ!”
Cả hội trường nhất thời xôn xao cả lên, vừa mở miệng đã hét giá 1050 tỷ, dù có xem hết cả buổi đấu giá cũng chưa chắc có mấy người có thể làm được như vậy!
“Hừ, 1750 tỷ!” Tổng giám đốc Sa không chút đắn đo, giơ tay nói.
Anh ta nhìn Tần Trạm lạnh lùng nói: “Muốn tranh với tôi sao? Sợ là cậu còn không có tư cách đó!”
Phùng Công không thèm đáp lại tiếp tục ra giá: “2800 tỷ.”
Cái giá vừa đưa ra đã khiến rất nhiều người lập tức rút lui.
Số đông các thương nhân ở đó đều đã ngoan ngoãn im miệng, dùng 2800 tỷ mua về một thanh kiếm, nếu không phải giàu sụ thì cũng là não có vấn đề.
Tổng giám đốc Sa nheo mắt nói: “3500 tỷ!”
Phùng Công không cam tâm yếu thế. Tuy nhiên lúc cậu ta muốn lên tiếng thì Tần Trạm lại vẫy tay chặn Phùng Công lại.
Tổng giám đốc Sa có phần đắc ý: “Sao thế, 3500 tỷ là toàn bộ tài sản của hai người rồi à? Chỉ có nhiêu đó sức mà cũng dám tranh đoạt với tôi à?”
Tần Trạm cười nói: “Thanh kiếm này cứ coi như là món nợ tổng giám đốc Sa nợ tôi đi.” Tổng giám đốc Sa lập tức biến sắc, mở miệng mắng: “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn cướp ngày sao?”
Tần Trạm yên lặng không đáp, tựa vào ghế ngồi bằng da, hơi khép mắt lại.
“Cậu bớt mẹ nó dọa tôi đi, chỗ này là Vân Thành, không phải là Gia Thành của các cậu!” Tổng giám đốc Sa thẹn quá hóa giận: “Tôi nói cho cậu biết, cậu đã chọc giận tôi rồi đấy!”
“3500 tỷ lần một, 3500 tỷ lần hai, 3500 tỷ lần ba, thành giá!” Lúc này vị MC trên sân khấu đột ngột đếm nhịp.
“Chúc mừng tổng giám đốc Sa!” Rất nhiều thương nhân đều tranh nhau đứng dậy chúc mừng.
“Tổng giám đốc Sa có được bảo vật này tựa như hổ mọc thêm cánh!” Trước sự chúc mừng của bọn họ, tổng giám đốc Sa chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh không nói gì.
Anh ta cầm điện thoại di động lên gọi đến cho vị Đại Tông Sư kia.
“Ông Diêm, ông đã đến chưa?” Tổng giám đốc Sa hòa nhã hỏi.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên trong ống nghe: “Ở cửa hội trường.”
Tổng giám đốc Sa nhất thời thở phào nhẹ nhõm, giọng anh ta lạnh băng: “Ông Diêm, tôi không muốn để tên nhóc kia chết thoải mái đâu, tôi muốn cậu ta phải chịu hành hạ chết đi sống lại!”
“Được.” Đối phương không nói lời dư thừa.
Sau khi gọi xong cú điện thoại này, cuối cùng tổng giám đốc Sa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nở nụ cười lạnh nói: “Nếu cậu không muốn chết thì giờ quỳ xuống đây cầu xin tôi vẫn kịp đấy! Đại lúc nữa rời khỏi đây thì cậu không còn cơ hội nữa rồi!”
“Tự tìm đường chết!” Phùng Công đột nhiên giơ tay lên đập mạnh xuống hai vai tổng giám đốc Sa.
Tổng giám đốc Sa đột nhiên thấy ngực vô cùng khó chịu, bị dồn nén đến phun ra một ngụm máu tươi!
“Còn dám bất kính với cậu Trạm nữa, tôi sẽ giết chết cậu!” Một luồng khí đầy uy nghiêm tản ra từ trên người Phùng Công khiến tất cả những người đang có mặt đều thấy bất an.
“Hình như tên này luôn bất mãn với %3D tổng giám đốc Sa đó.”
“Xùy xùy, ở đây có ai dám đắc tội tổng giám đốc Sa chứ? Ai lại không biết tổng giám đốc Sa có mối quan hệ không hề tầm thường với Diêm môn chủ chứ hả? Đắc tội tổng giám đốc Sa là muốn tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”
Tổng giám đốc Sa yên lặng không lên tiếng, anh ta cố nén xuống ngọn lửa giận, không nói gì.
Sau đó tổng giám đốc Sa bước theo nhân viên công tác, ra phía sau sân khấu nhận lấy thanh kiếm đồng xanh.
Lúc này cửa cũng từ từ mở ra.
Mấy tên vệ sĩ của tổng giám đốc Sa nhanh chóng ngăn Tân Trạm lại, không cho anh tìm đường thoát.
Trong khoảnh khắc cửa mở ra đã có mấy người từ ngoài tiến vào.
“Những nhân viên không liên quan nhanh chóng rời khỏi đây ngay!” Người dẫn đầu cất giọng vang vang trong hội trường lớn.
Tổng giám đốc Sa cười lạnh nói: “Tên nhóc, cậu chết chắc rồi!”
Tần Trạm vẫn ngồi yên vị tại chỗ không nhúc nhích, coi mọi sự như không.
“Ông Diêm, chính là cậu ta!” Tổng giám đốc Sa chạy đến trước mặt ông Diêm chỉ vào bóng lưng Tân Trạm, nói.
Ông Diêm dùng sức của chân nhẹ nhàng nhấc cả người lên không trung. Chỉ trong nháy mắt ông ta đã đứng trước mặt Tần Trạm.
“Cậu quả đúng là to gan, có biết có biết tổng giám đốc Sa là hả…? Tần… Tần Trạm?” Ông Diêm còn chưa nói hết câu đã biến đổi sắc mặt.