Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1617

Chương 1617

 

“Còn nữa, chúc các vị đạo hữu may mắn”

 

Người thuyền trưởng chắp tay về phía mọi người một cái liền điều khiển thuyền rời đi.

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trong màn sương mù trắng, trên nét mặt lộ ra vẻ nóng như lửa đốt.

 

Nghĩa trang Đại Năng gần ngay trước mắt.

 

Bên trong có truyền thừa, thần binh hay là vô số bảo vật?

 

Tất cả mọi người đều vô cùng hào hứng.

 

Không biết ai là người đầu tiên xuất phát, tóm lại là giống như một bầy chim ngoài rừng, mọi người đều chen lấn vượt lên bay vào trong màn sương mù kia.

 

Tân Trạm, Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình ở cùng một chỗ và cũng bay vào trong màn sương mù cùng với mọi người.

 

“Sương mù này tại sao lại dày đặc như vậy?”

 

Vừa tiến vào trong làn sương mù trắng, Tân Trạm liền cảm thấy cách đó mấy trăm mét đều không thể nhìn rõ, mà thần thức cũng bị phong tỏa chỉ có thể dựa vào cảm giác bay vào trong làn sương mù trắng.

 

“Tại sao lại không nhìn thấy bóng dáng của Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình?”

 

Lúc đầu, Tân Trạm vẫn có thể nhìn thấy hai người nhưng sau một lúc thì không nhìn thấy hai người này nữa.

 

Không ngừng vào sâu bên trong thì sương mù trắng càng ngày càng dày, Tân Trạm chậm dãi hướng xuống thì đột nhiên một thanh kiếm dài trôi lơ lửng từ trong sương mù trắng phiêu đạt tới.

 

Tân Trạm cau mày nắm lấy thanh kiếm dài trong tay.

 

Đây chỉ là một thanh kiếm bình thường, tính chất ở khoảng linh khí cấp sáu, kéo thân kiếm ra, ánh sáng kiếm lạnh lẽo không có mùi máu tanh, cũng không có dấu vết từng chiến đấu qua.

 

Nhưng ai có thể bỏ cả vỏ kiếm ném ở nơi này.

 

Hơn nữa vật này lại có thể trôi lơ lửng?

 

Tân Trạm suy nghĩ một chút, anh ngẫu nhiên từ trong không gian lấy ra một món đồ rồi ném ra ngoài, món đồ này liền lơ lửng ở trong sương trắng giống như một chiếc thuyền nhỏ ở trên mặt nước.

 

“Sương mù này thật kỳ quái.”

 

Tân Trạm giảm tốc độ và cẩn thận tiến về phía trước.

 

Càng đi về phía trước thì càng có nhiều vật phẩm trôi lơ lửng.

 

Có quần áo, khăn che mặt của tu sĩ, còn có rất nhiều bảo khí, châu báu nhưng lại không có một ai xuất hiện.

 

“Trên những vật phẩm này đều không có vết máu, cũng không có dấu vết chiến đấu. Vậy thì các tu sĩ đó đi đâu rồi?”

 

Tân Trạm khẽ cau mày rồi lại bay thêm một đoạn nữa.

 

Đột nhiên, màn sương trắng tản ra.

 

Tân Trạm phát hiện bản thân đã đến trước một ngôi mộ cổ khổng lồ.

 

Sau khi kéo cánh cửa đồng thau ra, đi chưa được bao xa thì Tân Trạm đã đi tới một phòng khách, bên trong đặt một pho tượng, hai bên chính là các bảo vật cùng với sách cổ.

 

“Đây chính là nghĩa trang Đại Năng sao?”

 

Tân Trạm có chút hoảng hốt, tất cả mọi người đều chật vật dồn hết tâm sức muốn lấy được truyền thừa Đại Năng, bản thân anh lại cứ như vậy mà tìm được sao?

 

“Không sai, hậu bối, màn sương trắng này chính là một loại thử thách, nó sẽ giúp lão phu lựa chọn ra người thích hợp nhất để tiếp nhận truyền thừa của tôi, mà cậu rất may mắn khi trở thành người kế thừa mà lão phu lựa chọn”

 

Pho tượng kia dường như cảm nhận được suy nghĩ của Tân Trạm, lúc này mở miệng nói.

 

“Chỉ cần tiếp nhận truyền thừa của tôi, trí nhớ của lão phu kia, các loại công pháp thuật pháp, bao gồm tất cả cỏ tiên bảo vật quý giá được cất giấu đều là của cậu rồi” Pho tượng chậm rãi nói.

 

“Chỉ cần phải quỳ lạy là có thể có được hết mọi thứ của ông” Tròng mắt Tân Trạm thoáng qua vẻ kinh dị.

Bình Luận (0)
Comment