Chương 1636
“Vậy thì sau khi kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau giết người này, ở đây có thể giết người, ai không tuân thủ quy tắc thì cũng nhau ra tay” Tân Trạm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, ông già này muốn đi xuống lòng đất, có lẽ yêu thú ở đó còn mạnh hơn, nguyên tố lửa cũng mạnh hơn. Ai không tuân theo quy tắc, tôi sẽ đánh chết kẻ đó.”
Người nói là một lão giả cảnh giới Phân Thần Cấp bảy, ông †a hừ lạnh một tiếng, toát ra khí chất mạnh mẽ.
Điều này đã khiến nhiều người muốn thừa nước đục thả câu phải thu ý xấu lại, cuối cùng hầu như tất cả tán tu đều tham gia.
Chỉ có vài người muốn lấy tư cách truyền thừa, hầu hết trong số họ đều khá thực dụng, họ chọn tiên thảo.
Nếu duy trì trận pháp trong một khoảng thời gian là có thể lấy được tiên thảo, còn có thể nhục nhã nhà họ Tống ngang ngược kia thì cũng đáng lắm.
“Xong rồi”
Tân Trạm và Nhiếp Phong Đình liếc nhìn nhau, cả hai mỉm cười.
Hai người một người đấm một người xoa, mhững tu sĩ này đều không nghỉ ngờ gì cả.
Đương nhiên Tân Trạm cũng không gài bãy những tán tu đó.
Chỉ cần duy trì trận pháp là có thể được đến một cây tiên thảo, thế nào cũng không thiệt.
Về phần người xuống lòng đất cũng không có giúp được gì cho Tân Trạm, đương nhiên cũng chưa nói tới lợi dụng.
Trận pháp được sắp xếp rất nhanh, trong chốc lát một đại trận dày đặc linh khí mọc lên trên vùng đất cát vàng, làn sương trắng mờ ảo lao thẳng lên trời, che khuất hoàn toàn cảnh sắc trong trận pháp.
“Hử?”
Ở phía xa, người đàn ông râu ngắn của nhà họ Tống trông thấy cảnh tượng này không khỏi cau mày.
“Thiếu chủ, đám tán tu này thật là đáng ghét, để bọn họ tránh sang một bên, còn gây rắc rối cho chúng ta, chi bằng giết hết tất cả bọn chúng đi” Người đàn ông nói với Tống Linh Thông.
“Đừng gây thêm chuyện nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất là săn giết yêu thú.”
Tống Linh Thông lắc đầu nói: “Những yêu thú đang xuất hiện bây giờ có tu vi ngày càng cao, không chừng lát nữa ông có thể phải ra tay giúp đỡ đấy, đi xem bọn chúng đang giở trò gì. Nếu không ảnh hưởng đến chúng ta, vậy đừng quan tâm”
Người đàn ông râu ngắn gật đầu.
Vê phía săn giết yêu thú, quả thực có một số thay đổi.
Đám yêu thú kia bị nhà họ Tống tàn sát, tu vi của những con mới ra ngày càng mạnh, cho nên phần lớn sức lực của anh ta ta đều tập trung vào đây.
Không ngờ trong nháy mắt, đám tán tu thấp kém kia lại gây chuyện.
“Đám người chết tiệt này, bọn họ bày trận pháp ẩn nấp này là muốn làm gì?”
Người đàn ông râu ngắn bỏ qua chuyện bên này, vội vàng bay về phía trận pháp sương mù màu trắng.
Trong màn sương trắng bao phủ dày đặc, mọi người ngồi xếp bằng một chỗ, Nhiếp Phong Đình trấn thủ trong đó, điều khiển toàn cục của trận pháp.
Những kẻ muốn đi xuống lòng đất săn giết yêu thú đã biến mất sâu bên trong màn sương trắng, tự tìm kiếm vị trí của mình, đào sâu vào trong cát vàng.
“Liễu Mộng, dưới lòng đất giao cho cô.” Tân Trạm truyền âm nói.
Cái gọi là săn giết yêu thú dưới lòng đất đương nhiên chỉ là một lời ngụy biện, thứ mà Liễu Mộng muốn tìm kiếm chính là nội hạch có thể tồn tại dưới lòng đất.
Mà Tân Trạm lại ngẩng đầu nhìn khoảng không đẳng xa, quan sát cái gọi là ánh mặt trời thiêu đốt.
Phán đoán của bản thân là đúng hay sai, sẽ có câu trả lời ngay thôi.