Chương 1727
Tiếng hét thê thảm của Tố Thế Ma Tôn tan nát cõi lòng, lúc chưởng ấn kia rơi xuống, lồng ngực ông ta đột nhiên bị thủng một lỗ lớn, ngay cả trái tim cũng bị đập nát.
Một chưởng của cự thú kia còn đập vào trên toàn thân, tiếng xương cốt gãy lìa vang lên.
Cơ thể ông ta càng giống như sao băng rơi xuống, ngã ầm vang xuống lòng đất.
Lần này Yêu Hoàng Chưởng kia mang tới lực đẩy, khiến tất cả cung điện đều sụp đổ, mặt đất không chịu nổi tiếng nổ, cả mặt đất đều lõm sâu xuống vài chục thước.
Sức phá hoại khổng lồ này khiến tất cả mọi người vô cùng chấn động.
Nhất là Tống Linh Thông, sắc mặt anh ta càng trắng bệch, nghe ra thì tình cảnh của Ma Tôn không tốt lắm.
Mình vừa lựa chọn đi theo Ma Tôn, chẳng ngờ Tô Thế này đã ngỏm mất.
“Khụ khụ.”
Trần công tử đỡ Liễu Mộng trở lại trong màn sáng ngọc kiếm của tàn hồn, anh ta bị dư âm cực kỳ xa xăm chấn động một chút, cũng xém chút thần hồn tan biến.
Vẻ mặt anh ta trắng bệch, nhìn sương mù dày phía xa, thật sự là một sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
“Tố Thế, không cần ở dưới giả chết, tôi biết trình độ công kích này không giết chết được ông”
Như Ý Tiên Tôn lơ lững giữa không trung, tay to của ông ta kéo một cái trong hư không đã bắt được Tố Thế Ma Tôn tính nhân cơ hội chạy trốn trong mặt đất kia ra.
Lúc này tình trạng của Tố Thế Ma Tôn có hơi thê thảm, toàn thân đầy vết thương, lồng ngực thì bị xuyên qua thủng một lỗ lớn, máu tươi tràn ra.
Nhưng bởi vì thể chất ma tộc của ông ta đặc biệt nên chưa chết.
Chẳng qua bị thương nặng như vậy, sắc mặt Tố Thế trắng bệch, khí tức cũng suy yếu rất nhiều.
Bị Như Ý Tiên Tôn bắt được, Tố Thế Ma Tôn la hét liên tục, liều mạng tránh thoát.
“Như Ý, bản tôn không phục, nếu không phải có tiên khí này, sao ông có thể thắng tôi, nói cho tôi nghe, ông rốt cuộc lấy tiên khí từ đâu ra”
Như Ý Tiên Tôn cũng không trả lời.
Ông ta lại lần nữa giơ tay khống chế cơ thể Tân Trạm, thanh đồng trên thân kiếm toả ra vô số kiếm quang.
“Nhóc con, Chu Thiên Thập Tam Trảm kia lấy thực lực của anh còn không thi triển ra được một chiêu mạnh nhất à, thuật này lão phu cảm thấy không sai, bây giờ sẽ thi triển thức thứ mười ba cho anh xem, xem cho kỹ nhé.”
Như Ý Tiên Tôn chậm rãi mở miệng, đồng thời ánh sáng thanh đồng trên thân kiếm mãnh liệt đến cực hạn.
Giống hệt như ánh mặt trời.
Nóng bỏng loá mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau đó phía sau ánh kiếm này, giữa không trung vạn trượng, từng bóng người không ngừng ngưng tụ, vậy mà là từng tên tu sĩ cầm kiếm.
Những tu sĩ này đều đội mũ bằng lông vũ, mặc quần áo màu trẳng, trường kiếm trong tay cũng giống nhau như đúc.
Họ rải rác ở khắp nơi trên mặt đất, số lượng hơn một nghìn người, trong miệng họ hát những âm thanh phức tạp và khó hiểu như thể đó là một văn hóa uy nghiêm nào đó.
Trong nghìn tu sĩ có một tiền bối râu tóc bạc trắng đứng ở phía trước, hai mắt sáng tỏ bỗng nhiên nhìn về phía Tố Thế Ma Tôn.
Sau đó vung trường kiếm ở trong tay lên.
Soạt soạt soạt, hơn nghìn cây kiếm trong tay các tu sĩ đồng thời chỉ về phía Ma Tôn.
“Truyền thừa của Tiên Tông thượng cổ vẫn là đại tông hàng đầu”
Tố Thế Ma Tôn sắp điên rồi, thằng nhóc Tân Trạm thối tha này rốt cuộc lấy đâu ra nhiều công pháp truyền thừa đáng sợ như vậy.