Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1809

Chương 1809

 

“Làm sao, hai người hâm mộ, hay là hai người cũng ôm một cái xem” Tân Trạm nói.

 

Đạo lữ của mình, như vậy có vấn đề gì chứ.

 

Nhiếp Phong Đình lén lút nhìn Liễu Mộng một cái, Liễu Mộng ngay lập tức cười kỳ dị.

 

“Tôi? Tôi không dám đâu, tôi sợ Vực chủ Nam Vực giết tôi”

 

Nhiếp Phong Đình nghe xong, nhanh chóng rụt cổ lại.

 

Lập tức ba người đều cười.

 

“Tân Trạm, tiếp theo đi đâu đây?” Nhiếp Phong Đình hỏi.

 

“Tất nhiên là đi làm chút chuyện có giá trị” Tân Trạm thần bí cười nói.

 

Tên tuổi của mình bây giờ, ở Thánh Cảnh không có người thứ hai, sợ rằng mình làm cái gì, người khác cũng không dám đến tranh giành với anh.

 

Tình huống như thế này, cách tốt nhất tất nhiên là đi tìm kiếm càng nhiều mảnh vụn Thánh Tuyền.

 

Bản thân mình hấp thụ linh khí, không ai dám cướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn, thật thoải mái nhàn hạ biết bao.

 

Suy nghĩ của Tân Trạm vừa động, liền lấy ra một tấm bài truyền âm bằng ngọc.

 

Anh định phát ra một đường truyền âm, hỏi Cổ Nguyệt Linh đang ở đâu.

 

Nhưng mà truyền âm này còn chưa phát ra, đôi mắt của Tân Trạm đột ngột dịch chuyển.

 

“Người phụ nữ, bà đừng có quá đáng”

 

Khu vực trung tâm Thánh Cảnh, trong một khu rừng.

 

Cổ Nguyệt Linh nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm một người phụ nữ trung niên trước mặt.

 

Người phụ nữ này thân hình mập mạp, khuôn mặt hung ác, không có khí chất ôn nhu dịu dàng của phụ nữ, ngược lại cả mặt đều là khí thế hung tợn.

 

Lúc này trên mặt bà ta nở nụ cười lạnh, dẫn theo mười mấy tu sĩ, bao vây Cổ Nguyệt Linh.

 

“Tôi quá đáng? Cổ Nguyệt Linh, rõ ràng là cô quá vô liêm sỉ, thế mà lại muốn đem bài vị của người phụ nữ ti tiện đó, đặt vào trong vùng đất tổ tiên của gia tộc, quả là không đem tôi để vào trong mắt!”

 

Lúc người phụ nữ mập đó nói chuyện, mặt mày hung tợn, nghiến răng ken két, thịt mỡ toàn thân run rẩy tựa như sóng lượn, giống như một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng Vậy.

 

“Đàn bà đê tiện? Không xứng? Bà quá đáng quá rồi, đó là mẹ của tôi” Cổ Nguyệt Linh nghe xong giận tím mặt nói: “Bà còn nói xằng nói bậy như thế nữa, đừng trách tôi ra tay”

 

“Ha ha, con hoang quả nhiên là con hoang, thứ không có giáo dưỡng, ngay cả chủ mẫu cũng dám đánh”

 

Người phụ nữ mập đó cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng tu vi của cô thăng cấp được một chút thì có thể kiêu căng với tôi, cũng không nhìn xem tôi dẫn đến người như thế nào”

 

Ngón tay thô như củ cà rốt của của bà ta quét qua xung quanh, những tên thuộc hạ đều cười giễu cợt, phát ra tu vi cao cấp của cảnh giới Phân Thần.

 

“Bà”

 

Sắc mặt của Cổ Nguyệt Linh thay đổi, tu vi của người đàn bà này chỉ bình thường, nếu không phải bà ta dẫn theo những hộ vệ này, lúc bà ta nói xấu câu đầu tiên về người mẹ quá cố của mình, cô ấy đã động thủ rồi.

 

“Tôi biết thứ con hoang đê tiện như cô không trung thực mà, vì vậy tôi đã đặc biệt sắp xếp thủ đoạn theo dõi, mới biết được cô đã đi Thánh Cảnh. Chậc chậc, cấp tám cảnh giới Xuất Khiếu mà dám chạy đến Thánh Cảnh, cô đúng thật là thứ điên khùng, chắc có lẽ cô định tham gia cuộc thi đấu gia tộc, giành lấy hạng nhất, sau đó khen thưởng đề ra yêu cầu nhỉ”

 

Cổ Nguyệt Linh cắn răng, không ngờ rằng những suy nghĩ trong lòng mình, đều bị người phụ nữ này đoán gần hết.

 

Nhìn thấy dáng vẻ im lặng không nói của Cổ Nguyệt Linh, người đàn bà liền biết mình đã đoán đúng.

 

Bà ta cười kỳ quái nói: “Đáng tiếc cô gặp phải tôi, cô vẫn nên sớm xua tan cái ý nghĩ này đi, bởi vì tôi sẽ không thể để cho cô thành công được đâu, đồ tỉ tiện dù có sinh ra đứa con hoang như cô, cũng là đồ ti tiện, để cho mẹ cô vào đất tổ tiên, há chẳng phải là làm dơ bẩn đất tổ tiên rồi hay sao”

 

“Bà nói láo” Cổ Nguyệt Linh tức đến gần như sắp bùng nổ rồi.

Bình Luận (0)
Comment