Chương 1937
Nhưng Tân Sở Phi đảo mắt, anh đã có dự cảm, một lát nữa có thể sẽ có chuyện đặc sắc xảy ra.
Khách khứa tiếp tục tiến vào, trong sảnh tiệc càng ngày càng có nhiều tu sĩ, tiếng huyên náo ở hiện trường càng ngày càng tăng.
Đột nhiên, một tiếng bước chân nặng nề vang lên, làm cho mặt đất hơi rung.
Tiếng ồn nhất thời nhỏ dần đi.
Tân Trạm cũng cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương, anh ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy ở ngoài đại điện, bóng ma tựa như như núi cao, thân hình của người lan tràn đến.
Sau đó, mười mấy cự hán vượt lên trước ba mét.
Hơi thở của bọn họ sặc sỡ, mỗi người đều phát ra luồng khí uy áp giống như núi cao.
Họ đứng chung một chỗ nhìn giống như một bức tường không thể phá vở.
“Tiên man nhìn người tới, sắc mặt Tân Minh nghiêm túc.
Bên trong Triều Tân Hoàng, có không ít man tộc, trong số đó không phải toàn bộ đều hòa thuận, rất nhiều man tộc đều khinh thường nhánh khác.
Nhưng duy nhất, có một man tộc làm cho tất cả man tộc đều tôn kính ngưỡng mộ, đó là tiên man tộc này, tộc mạnh nhất trong tất cả các man tộc.
Ngày hôm qua, lúc tộc Huyết Man không thể đồng ý với Tân Ngọc Xuyên, uy hiếp đi tìm những man tộc khác cáo trạng, đã nhắc tới cả tiên man tộc.
“Nghe nói, tiên man tộc này có từ thời Thượng Cổ, huyết mạch các đời sau cũng không bị pha loãng nhiều, chính xác là kéo dài được huyết mạch thượng cổ. Khi bọn họ sinh ra đời đã có sức mạnh lớn vô cùng, phương thức tác chiến cũng giống như Cổ Luyện Thể Sĩ”
“Năm đó nhà họ Tân và man tộc đại chiến, tiên man tộc này là cái xương khó gặm nhất, hai bên chúng ta đã chiến đấu không dưới một trăm lần. Trong trận chiến cuối cùng, lão tộc trưởng đã đánh vào ngực ông nội một cú đấm, khiến ông bị thương nặng trăm năm” Tân Sở Phi nói.
“Đương nhiên, tộc trưởng kia cũng không được tốt, sau đó thân thể đã bị lão Tân Hoàng đánh nát” Tân Minh bổ sung.
“Vũ trưởng lão, Thiếu tộc trưởng”
Tân Ngọc Xuyên thấy thế, cũng cười nghênh đón, mời mọi người của tiên man tộc vào vị trí đầu não.
Tuy những người tiên man tộc này cao lớn thần kỳ, nhưng cũng không tranh cãi ầm ï, sau khi ngồi xuống thì an tĩnh.
Thiếu tộc trưởng kia thì trực tiếp ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện với vẻ tâm vô bàng vụ ở trong tòa đại điện này.
Không khí hiện trường rất nhanh lại ồn ào lại.
Thẳng đến khi yến hội gần bắt đầu, lại có người đến, làm cho không khí hiện trường yên tĩnh lần thứ hai.
Chiến vương Lương Trạm Hưng, dắt con gái Lương Nhược Mỹ đi vào đại điện.
Nếu trước đó nói tiên man tộc tiến đến chỉ làm cho tiếng huyên náo trong đại điện ít đi một chút.
Lương Trạm Hưng, hoặc có lẽ là Lương Nhược Mỹ đi tới, thì làm cho hiện trường lặng ngắt như tờ.
Ở đây cả tu sĩ nam nữ, hay là man tộc, đều không tự chủ được nhìn về phía ngoài cửa.
Người đẹp nhất của triều Tân Hoàng, Lương Nhược Mỹ.
Lần này, cô ta mặc váy màu tím, cao quý trang nhã, phối hợp với vẻ ngoài tiên nữ lại trông tỏa sáng khắp toàn trường.
Rất nhiều nam tu sĩ đều ngừng thở, mắt sáng bừng. Nữ tu sĩ cũng vừa thầm ghen tị, vừa học được khí chất và quần áo mà Lương Nhược Mỹ thể hiện.
Đây là Lương Nhược Mỹ, cô ta có mị lực cỡ này, nên dù tới chỗ nào, cô ta đều có thể hấp dẫn ánh mắt của toàn trường.
“Ha ha, để các vị đợi lâu”
Lương Trạm Hưng chậm rãi đi tới, đi rồng bước hổ, hơi thở tận trời.