Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1995

Chương 1995

Tứ Tổ và Ngũ Tổ vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện mình không thấy được gì nữa.

“Thằng nhóc này sợ rằng đã biết chúng ta luôn giám sát nó, bây giờ trực tiếp che ý niệm của chúng ta đi” Ngũ Tổ hừ một tiếng rồi nói với vẻ lạnh lùng.

“Không sao, nó đã quấy rối sự giám sát của chúng ta thì đã chứng minh thứ cậu ta muốn lấy chắc chắn ở trong sơn động này. Báo cho Tân Sương Nhan tới đó ngay” Tứ Tổ nói.

Ngũ Tổ gật đầu rồi bắt đầu thử liên lạc với Tân Sương Nhan.

Nhưng chỉ một giây sau thì sắc mặt của Ngũ Tổ đã thay đổi.

“Tứ Tổ phiền phức rồi, truyền âm bằng thần thức với Tân Sương Nhan đã bị cắt đứt”

“Là do sương mù màu máu kia, Tiêu Vũ Nhượng này còn tính cả chuyện này nữa ư” Tứ Tổ cũng vô cùng giật mình.

“Đáng chết, cậu ta để Tân Sương Nhan kìm chân Lôi Long giúp mình, mình thì lại đi lượm nhặt báu vật, vậy mà chúng ta lại chẳng làm gì được. Này chẳng phải là để cho Tiêu Vũ Nhượng chiếm hết lợi lộc ư”“

Ngũ Tổ tức hổn hển, giận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Vũ Nhượng này thề thốt rằng chỉ đi vào không gian huyết ngọc của nhà họ Tân để thăm quan mà thôi. Ai ngờ cậu †a đã tính kế lấy đồ của nhà họ Tân từ trước rồi.

Thằng ranh con!

Tứ Tổ và Ngũ Tổ đều thầm mắng trong lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Chỉ có thể nhìn xem bên Sương Nhan có phản ứng lại kịp hay không. Cho dù là cái gì đều là của nhà họ Tân chúng ta, không thể để nhà họ Tiêu chiếm được”

Nhưng hai người đều có chút tuyệt vọng.

Không thông báo được cho Tân Sương Nhan, không biết cô ấy có nhận ra được điều kỳ lạ trong đó không.

Phía trên dãy núi Tân Trạm thở phào một hơi, bây giờ anh có chút mệt mỏi, dù sao thì thuần phục con Lôi Long này cũng rất tốn sức.

“Em trai, bây giờ Lôi Long đang nghe lời em đúng không?”

Tân Sương Nhan lấy lại tinh thần rồi hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Xem như thế đi, trong cơ thể nó có một luồng khí long bản nguyên, nó dựa vào cái này để thu hút lôi nguyên, cho nên nó mới thông minh hơn các nguyên thú khác.”

Tân Trạm cười cười rồi nói tiếp: “Nhưng khí long bản nguyên này là do thiên nhiên ngưng tụ thành nên, vẫn còn có chút thiếu khuyết, vừa rồi em đi vào trong người nó rồi bù đắp lại. Đương nhiên nó sẽ cảm ơn em rồi”

“Giỏi thật đấy” Tân Sương Nhan khen ngợi từ tận đáy lòng.

Tân Trạm nói rất đơn giản nhưng Tân Sương Nhan biết, chui vào trong cơ thể Lôi Long chữa trị bản nguyên, chỉ cần hơi sơ ý thì sẽ bị Lôi Long nổi giận đánh chết, người bình thường cũng không có gan này.

“Đúng rồi chị ba, sao chị và Tiêu Vũ Nhượng lại chạy chung với nhau chứ, lại còn bị nhiều nguyên thú công kích như thế” Tân Trạm mở miệng hỏi.

Tân Sương Nhan kể lại những chuyện đã xảy ra với vẻ bất đắc di.

Tân Trạm nghe thế thì lại nhíu mày.

“Chị nói Tiêu Vũ Nhượng kia cố ý né tránh chị, cả đêm chị đều không tìm được. Vậy mà hôm nay anh ta lại tới tìm, còn dẫn theo một đống nguyên thú đang tức giận ư?”

“Nguyên thú này đáng lẽ không tùy tiện công kích người khác, trừ khi bị khiêu khích hoặc thu hút. Lôi Long này vì bản nguyên nên rất thích ngủ, nó không tự tiện đi công kích tu sĩ đâu”

“Em nói thế thì chị cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không biết anh ta đang làm gì nữa” Sắc mặt của Tân Sương Nhan cũng trở nên nghiêm túc.

“Chị nói chị có thể liên lạc với Tứ Tổ mà, chắc bọn họ sẽ biết Tiêu Vũ Nhượng đang ở đâu” Tân Trạm nói.

Tân Sương Nhan vội vàng liên lạc, nhưng sau đó cô ấy lại nói với vẻ bực bội: “Không liên lạc được, dường như thần trí của chị không thể rời khỏi không gian này.

“Vậy là đúng rồi” Trong đôi mắt của Tân Trạm hiện lên một sự lạnh lẽo: “Tiêu Vũ Nhượng này chắc chắn định làm một kế hoạch lớn đây, anh ta không tiếc lấy báu vật tới làm vé vào cửa, chắc chắn âm mưu không nhỏ. Nếu em đoán không nhầm thì màn sương mù màu máu vừa rồi chính là để ngăn chặn chị liên lạc với Tứ Tổ”

Bình Luận (0)
Comment