Chương 2037
Trong các tu sĩ xem cuộc chiến, rất nhiều người nhìn thấy một chưởng này rơi xuống mà khiếp sợ đứng dậy.
Lúc Yêu Hoàng chưởng này còn ở trên không thì nhìn còn không rõ, nhưng khi nó cách mặt đất chừng ba nghìn mét thì bóng đen của nó đã gần như bao trùm toàn bộ võ đài rồi.
Không ít người trong lòng run rẩy, trên mặt đều là vẻ khó có thể tin tưởng được.
Họ cảm thấy họ chỉ cần bị chiêu thức này chạm vào một chút thì đều sẽ trọng thương, đây thật sự là chiêu thức mà Phân Thần cảnh có thể sử dụng hay sao?
Ba mươi mét, ba trăm mét.
Khi Yêu Hoàng chưởng cách Hách Tác Kì chỉ còn hơn ba trăm mét thì rốt cuộc Hách Tác Kì cũng cảm thấy được hơi thở ác liệt đang tới gần.
Hai mắt anh ta bắn ra một tia sáng, rơi “ầm ầm” vào một góc bên trên võ đài. Huyễn trận bị phá vụn chỉ trong nháy mắt, sau đó anh ta ngẩng đầu lên, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Anh ta bị nhốt trong huyễn trận, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi cảnh vật trước mắt khôi phục thì đã thấy được một chưởng to lớn như núi cao đang đè xuống phía mình.
“Hách Tác Kì!”
“Thiếu Tộc Trưởng!”
Mọi người trong Tiên Man Tộc đều căng thẳng đứng dậy.
“Két két két!”
Theo phản xạ, Hách Tác Kì muốn tránh né, nhưng Yêu Hoàng chưởng tự có cách khóa chặt đối thủ lại, không gian rung động nhưng tất cả bốn phía xung quanh anh ta đều đã bị đóng chặt lại, Hách Tác Kì đã hoàn toàn bị giam cầm ở tại chỗ.
“Muốn trấn áp tôi ư? Vậy thì đến đây đi”
Sau khi Hách Tác Kì phát hiện không trốn được thì lập tức thay đổi suy nghĩ, anh ta hét lớn một tiếng rồi toàn thân đều phóng ra ánh sáng màu vàng óng.
Hai tay anh ta giơ lên rồi mở rộng, Hách Tác Kì nhấn hai tay về phía Yêu Hoàng chưởng đang rơi xuống đây.
“Âm ầm!”
Một chưởng to lớn như núi cao đột nhiên đánh xuống mặt đất. Chỉ trong nháy mắt thì võ đài mà nhà họ Tân bày ra đã vỡ nát rồi hóa thành không khí.
Tiếng rít kinh thiên động địa vang lên, mặt đất bắt đầu nứt ra vô số dấu vết, tro bụi phóng lên trời như những con rồng khổng lồ.
Lúc này linh khí tiêu tán còn điên cuồng hơn khi Tân Lôi chiến đấu lúc trước đến ngàn vạn lần, nó đang tấn công liên tục vào lớp màn chắn bốn phía.
Sắc mặt của những trưởng tộc nhà họ Tân đang giữ vững trận pháp đều đỏ bừng lên, cánh tay run rẩy, có người khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
“Giao cho chúng tôi.”
Tân Bách Chiến và các vị trưởng lão Thái Thượng của nhà họ Tân bay ra, thay thế cho các trưởng lão bình thường, lúc này họ mới kiểm soát được luồng sức mạnh điên cuồng này.
Sau một lúc lâu thì khí tức hỗn loạn trên lôi đài mới dần dần ổn định lại.
Chờ sương khói tản đi thì mọi người khiếp sợ phát hiện, võ đài đã không còn tồn tại nữa, thay vào đó là một hố sâu hình bàn tay có diện tích to lớn không kém bao nhiêu, thậm chí hố sâu hình bàn tay này còn làm mặt đất sụp xuống đến trăm mét.
Dưới hố sâu này là linh khí hỗn loạn, không gian vặn vẹo, thậm chí đến một tia sáng cũng không nhìn thấy.
Đây đã là kết quả khi có người nhà họ Tân bảo vệ rồi, bằng không thì chỉ có trời mới biết sức mạnh của một chưởng này sẽ khiến mặt đất sụp sâu bao nhiêu?
Đây chính là thiên tài Tân Trạm được ông tổ của nhà họ Tân khen ngợi ư?