Chương 214
Vừa rồi Tân Trạm đoi đầu chính diện, bàn tay cũng bị thương ri màu, nhưng trái ngược với tinh trạng thê thảm của Đồng Thiện Ngũ, vết thương của Tần Trạm không đáng nhắc tới.
Hiện trường rơi vào trong yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó tiếng bàn tản như thủy triều vọt ra bốn phương tám hưởng. “Mẹ nó, chuyện này không phải sự thật đúng không? Con bài chưa lật của Đồng Thiện Ngũ bị đánh nát rồi hả?”
“Rốt cuộc Tân Trạm này có phải đại tông sư cấp hai hay không? Sao cậu ta có thể vượt qua trọn vẹn bảy giai đoạn nghênh chiến với Đồng Thiện Ngũ thế?”
“Không phải là Đồng Thiện Ngũ sẽ thua đấy chứ? Ôi tiền của ông đây!”
Thủ đô, trong một biệt thự vô cùng xa hoa.
Một người thanh niên dựa trên ghế số pha, vừa ăn nho vừa hưởng thụ cô gái xinh đẹp bên cạnh mát xa.
Người này đúng là chủ bàn đánh cược, cậu chủ Vương. “Ông đây đầu tư nhiều lần, đều mất toi số tiền lớn, lần này ông đây nhất định phải kiếm tiền trở về.”
Cậu chủ Vương hơi đắc ý, anh ta cảm thấy may mắn vì mình phát hiện sớm, không bị người khác chiếm trước.
“Bum!”
Di động của anh ta phát ra tiếng vang rất lớn, cậu chủ Vương sợ tới mức lảo đảo một cái, nho trong tay rơi xuống đất. “Con mẹ nó đừng xoa nữa!” Cậu chủ Vương đạp cô gái xinh đẹp mát xa sang một bên, sau đó cầm lấy di động.
Trên di động truyền tin tới, đúng là hình ảnh Đống Thiện Ngũ giao đấu với Tân Trạm.
Khi anh ta nhìn thấy Đống Thiện Ngũ bị gãy cổ tay xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. “Chết tiệt, sẽ không phải lại mất tien nữa đấy chú?” Cậu chủ Vương không nhịn được chửi ầm lên.
Trong cảnh khu, vẻ mặt Đổng Thiện Ngũ càng ngày càng khó
Ông ta bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh, tung hoành Tây coi.
Bắc nhiều năm như thế, đại tông sư bị ông ta đánh chết không mười người, thì cũng phải tìm người rồi. Mà hiện giờ đối mặt với một đại tông su cấp hai, vậy mà trở nên chất vật như thế “Còn có quân bài nào chưa lật hay không?”
Tân Trạm lanh giọng hỏi, Đồng Thiện Ngũ híp mắt nói: “Rốt cuộc trên người cậu cất giấu bí mật gì?” “Muốn biết, xuống dưới đất hỏi đi.”
Vừa dứt lời, Tân Trạm trực tiếp thi triển chiêu thức, cơ thể đột nhiên xông tới trước người Đồng Thiện Ngũ!
Anh ỷ vào ưu thế cơ thể, bàn tay to đánh mạnh về phía mặt Đồng Thiện Ngũ.
Tiếng “bốp bốp bốp không dứt bên tai, bàn tay cứng rắn đánh loạn trong không trung chỗ Đồng Thiện Ngũ, xương mặt bị vỡ
Mọi người trợn mắt há to miệng, chết tiệt cũng quá lo bịch rồi? Một đại tông sư đỉnh phong, bị một đại tông sư cấp hai đè nặng ra đánh sao? “Rầm!”
Cảnh tượng nhìn thấy mà ghê người này, khiến người ta không khỏi điên cuồng nuốt nước bọt! “Bốp!”
Lại là một cái tát, cơ thể Đổng Thiện Ngũ trực tiếp đâm vào trong đám người.
Lúc này mặt mũi ông ta bầm dập, răng nứt vụn, máu tươi chảy từ gương mặt ông ta chảy vào khỏe miệng.
Tân Trạm thừa thắng xông lên, lại đi tới trước người Đồng
Thiện Ngũ.
Ngay lúc Tân Trạm chuẩn bị tát mạnh vào mồm ông ta một cái, bỗng nhiên Đổng Thiện Ngũ quát lên: “Đủ rồi! Tän Tram, cậu đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi đãy!”
Tân Trạm kinh ngạc nói: “Há? Xem ra ông còn quân bài chưa lật.”
Mặt Đồng Thiện Ngũ không còn chút máu, cơ thể ông ta run máy, bay ở giữa không trung.
Ông ta ngửa đầu hét lên, linh khí ở bốn phương tám hưởng, vậy mà dâng trào về phía cơ thể ông ta. Nội kình của rất nhiều tông sư thâm chí là đại tông sư, chí trong nháy mắt giống như bị hút ra, chảy về phía cơ thể Đổng Thiên Ngũ! Ngay cả Tu Linh Trận mà Tân Trạm bố trí, lúc này cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, tất cả linh khí lập tức bị Đổng Thiện Ngũ này hút di!
“Tôi tiêu phí mấy chục năm, mưu toan bước vào cảnh giới võ tông, chỉ tiếc thất bại rồi.” Đống Thiện Ngũ nghiến răng nói: “Nhưng mười năm này, tôi lại lục lọi được một bí thuật khác! Đây là thành quả gần mười năm của tôi!”
Khí thế của Đổng Thiện Ngũ nhanh chóng dâng lên, nội kình vừa thiếu hụt lập tức được bổ sung, ngay cả cổ tay bị đánh nát của ông ta, cũng nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Ánh mắt Tân Trạm kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Vậy mà có thể lợi dụng linh khí, ông coi như là một thiên tài rồi.”
Chi trong nháy mắt, khí thể của Đồng Thiện Ngü tăng lên cảnh giới khó mà tin được! Cảm giác uể oải vừa rồi trở thành hư không, là một dòng khí tức xuất trần.
“Vốn định giữ nghênh chiến một vị cổ nhân, không nghĩ tới dùng trên người cậu trước rồi.” Đổng Thiện Ngũ thở dài, trong giọng nói có chút đau thương.
Vẻ mặt ông ta lập tức khôi phục lạnh lùng. “Có thể bức tôi đến trình độ này, cậu đúng là không đơn giản.” Đống Thiện Ngũ nói: “Nếu để cho cậu đủ thời gian, cậu sẽ trở thành Diệp Thiên Vọng kế tiếp cũng không phải không có khả năng”
Tần Trạm lại im lặng không nói, anh nhìn chằm chằm Đồng Thiện Ngũ, dự định tìm ra một chút sơ hở trên người ông ta. Đồng Thiện Ngũ hiện giờ, chi sợ tới cảnh giới võ tông, thực lực khủng bố như thể, cho dù là Tần Trạm cũng khó có chút phần tháng! Nhưng Tân Trạm vẫn chưa rõ lắm, Đổng Thiện Ngũ có bí thuật như vậy, vì sao không thi triển trước tiên? Phải đợi tới lúc bất đặc dĩ mới sử dụng?
“Đồng Thiện Ngũ mài một kiểm mười năm, khiến người ta khâm phục.” Hồ tông chủ nói từ tận đáy lòng: “Cưỡng chế đi vào võ tông, chỉ sợ Tân Trạm sắp phiền phức rồi.”
Phùng Công vẫn không nói một lời, biểu cảm trên mặt khiến người ta không đoán ra. “Đống Thiện Ngũ, từ bỏ đi.” Đúng lúc này, bỗng nhiên Tân Trạm mở miệng. “Trong lòng ông biết rõ, cho dù là bây giờ, ông cũng không phải là đối thủ của tôi.” Tân Trạm lạnh giọng nói: “Tuy bây giờ ông có cảnh giới võ tông, nhưng tôi đoán ông hiện giờ, chỉ có thể dựa vào cơ thể chiến đấu, không thể thi triển thuật pháp
Sắc mặt Đồng Thiện Ngũ hơi đổi, không nói một câu nào. “Mà ông lại phát hiện tôi rất mạnh, đó là cơ thể, cho dù ở trạng thái này, cũng chưa chắc có thể thắng được tôi.” Tân Tram bình tĩnh phân tích.
Đồng Thiện Ngũ thở dài nói: “Cậu nói không sai “Nếu tôi đoán không sai, bí thuật quân bài chưa lật mà ông nói, cùng lắm chỉ có thể duy trì nửa tiếng”
Tân Trạm tiếp tục nói. “Hả? Ngay cả thời gian mà cậu cũng có thể tính ra được sao?” Đổng Thiện Ngũ càng thêm kinh ngạc hơn.
Tân Trạm im lặng không nói một câu, tất nhiên là anh có thể nhìn ra được linh khí Đổng Thiên Ngũ hấp thu.
Linh khí này sẽ nhanh chóng phát huy trong khoảng thời gian ngắn, nói cách khác, Đồng Thiện Ngũ sẽ càng đánh càng yếu, mãi đến khi linh khí hoàn toàn tiêu tán, lúc đó Đồng Thiện Ngũ sẽ bị đánh về nguyên hình. “Từ bỏ đi” Tân Trạm nói: “Nếu bây giờ ông đồng ý nói cho tôi biết là ai nhờ ông tới, tôi vẫn có thể tha cho ông một mạng”
Đồng Thiện Ngũ lại lac đầu nói: “Không có khả năng, hôm nay tôi chỉ có hai kết quả, giết cậu, hoặc chết ở chỗ này. Nếu tôi rời đi như vậy, chỉ sợ chết càng thám hơn.”
Cơ thể Tân Trạm lập tức căng thẳng, một người khiến Đống Thiện Ngũ đều e sợ như vậy, rốt cuộc là người thế nào? “Ra tay đi, Tân Trạm! Khien tôi thấy cậu mạnh cỡ nào!” Đồng Thiên Ngũ tức giận quát một tiếng, lúc này khí chất của ông ta trở nên khác biệt rồi, giống như khao khát một trận chiến vô cùng nhuần nhuyễn! “Được!” Tân Trạm không nói lời vô nghĩa nữa, tay anh cầm Thánh Nhân Chi Quyền, đánh tới!
Đổng Thiện Ngũ hoàn toàn không sợ, nghênh đón chính diện! Hai người đều không dùng chiêu thức hoa mỹ, có, chỉ là quả đấm va chạm nhau!
Từng quyền va chạm nhau, phát ra âm thanh bùng nổ trong không trung, chỉ trong nháy mắt, hai người đã đánh mấy chục quyền!
Khi kinh cuồn cuộn, máu vấy đầy không trung, trận chiến này trước đó chưa từng có, vô song chưa từng có!