Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 22

Nghe vậy, sắc mặt Lục Phóng nhất thời thay đổi, tức giận mắng: “Mày muốn chết hả? Đó là cô chủ nhà họ Tô, Tô Uyên!”

Nụ cười trên mặt Dương Nghị nhất thời cứng đờ, chẳng mấy chốc đã biến thành xanh ngắt, thậm chí chảy mồ hôi lạnh.

“Cậu… Cậu Phóng đừng đùa, sao cô ta có thể là cô chủ nhà họ Tô…” Dương Nghị lau mồ hôi, hoảng sợ nói.

Lục Phóng lại lạnh mặt nói: “Nói đùa? Mày nhìn tao giống nói đùa không? Thứ ngu xuẩn, dám trêu vào nhà họ Tô, xem ra là chán sống rồi!”

Bỏ lại câu này, Lục Phóng xoay người rời đi. Dương Nghị suýt nữa bật khóc, anh ta không ngờ cô gái này lại là cô chủ nhà họ Tô cao quý! Quan trọng nhất là mình còn thách thức người ta mấy lần.

“Xong đời, lần này xong đời rồi.” Nhớ lại chuyện cũ, Dương Nghị không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Nhưng anh ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Tần Trạm lại có thể thông đồng với cô chủ nhà họ Tô?

“Chồng ơi, anh ăn thử món này đi.” Lâm Khinh Thiền còn đang ngấu nghiến ăn đồ ăn, thậm chí còn đút một miếng bít tết vào miệng Dương Nghị.

“Ăn ăn ăn, cô chỉ biết có ăn thôi!” Dương Nghị nổi giận mắng, chỉ vào Tô Uyên nói: “Cô đúng là đồ mù, có biết người trên sân khấu kia là ai không?”

“Không phải là MC sao.” Lâm Khinh Thiền tội nghiệp nói.

“MC cái đầu cô!” Dương Nghị chửi ầm lên: “Đó là cô chủ nhà họ Tô!”

Lâm Khinh Thiền sửng sốt: “Chồng ơi, anh đừng đùa em, sao Tần Trạm lại quen biết với cô chủ nhà họ Tô…”

“Đùa cái đầu cô, chính miệng công tử Phóng đã nói, sao có thể là giả chứ!” Dương Nghị cắn răng, chỉ hận không thể cho Lâm Khinh Thiền một cái tát.

“Không thể nào…” Lâm Khinh Thiền sốt ruột muốn khóc: “Cô ta không có khả năng là cô chủ nhà họ Tô, Tần Trạm không có khả năng quen người như thế.”

Dương Nghị không nói một lời, sắc mặt tái mét, sau lưng lạnh buốt. Vừa rồi Lục Phóng nói nhà họ Tô tổ chức bữa tiệc này là để nâng đỡ một người trẻ tuổi, người mà anh ta nói có khi nào là Tần Trạm không? Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt thoáng qua, chiến hạm như nhà họ Tô, cho dù muốn nâng đỡ ai đó thì cũng phải nâng đỡ người có bản lĩnh, Tần Trạm chỉ là một kẻ bất lực, sao có thể được nhà họ Tô thưởng thức!

Nghĩ đến đây, Dương Nghị không khỏi cảm thấy may mắn.

“Không biết Tần Trạm đã nịnh bợ cô chủ nhà họ Tô như thế nào…” Dương Nghị thầm nghĩ, sau đó nhìn Lâm Khinh Thiền nói: “Lát nữa bữa tiệc bắt đầu, chúng ta phải đi nói xin lỗi cô Uyên, nhớ kỹ, bất kể cô Uyên kêu chúng ta làm gì thì cũng phải nghe theo, cho dù bắt chúng ta quỳ xuống nói xin lỗi trước mặt mọi người thì cũng không được cãi lời, biết chưa?”

“Vâng… Vâng.” Lâm Khinh Thiền bối rối nói.

Dương Nghị hít sâu một hơi, thầm nghĩ: “Chuyện là do người, chuyện là do người.”

Tô Uyên đứng trên đài, cao quý như tiên nữ. Giọng nói của cô uyển chuyển êm tai, nghe hút hồn người. Ánh mắt mọi người hầu hết đều tụ tập về phía cô.

“Hầy, nếu mình có cô vợ như thế thì tốt biết mấy.” Tần Trạm ngồi trong góc, vừa ăn đùi gà vừa thầm nghĩ. Không chỉ mình Tần Trạm nghĩ vậy mà không biết bao nhiêu người trong hội trường đều bị Tô Uyên kinh diễm.

Đúng lúc này, hai vệ sĩ áo đen vội vàng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đưa mắt nhìn Tần Trạm, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Trạm khom lưng: “Cậu Trạm, sao cậu lại ở đây?”

Tần Trạm kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Cụ Tô đang chờ cậu ở hậu trường, lát nữa cậu còn phải lên sân khấu cơ mà.” Hai người áo đen cung kính nói.

“Tôi? Lên sân khấu á?” Tần Trạm khó tin chỉ vào mũi mình. “Cậu Trạm mau đi thôi, không thì sẽ trễ giờ mất.” Hai người áo đen không kịp giải thích, chỉ vội thúc giục. Sau đó Tần Trạm đi theo hai người này đến hậu trường.

Tại đây, cụ Tô đang ngồi trên sofa trò chuyện với mấy người đàn ông trung niên mặc áo kaki Bác Hồ. Thấy Tần Trạm, cụ Tô vẫy tay kêu anh.

“Cụ Tô, đây chính là người trẻ tuổi mà cụ đã nói đó sao?” Một người hỏi.

Cụ Tô vuốt râu cười đáp: “Đúng vậy.”

“Thật là hậu sinh khả úy.” Người đàn ông trung niên cảm thán: “Vậy thì hai người trò chuyện trước đi, chúng tôi sẽ chờ ở hội trường.”

“Vâng vâng.” Cụ Tô khẽ gật đầu.

Sau khi họ rời đi, cụ Tô ra hiệu cho Tần Trạm ngồi xuống bên cạnh mình. Tần Trạm không dám dây dưa, nhanh nhẹn ngồi xuống.

“Tần Trạm, cậu có biết buổi tiệc này nhà họ Tô đã tổ chức vì ai không?” Cụ Tô cười hỏi.

Tần Trạm suy nghĩ rồi đáp: “Là vì cô Uyên?”

“Ha ha ha.” Cụ Tô không nhịn được cười phá lên: “Vì con bé, cũng là vì cậu đấy.”

“Vì tôi ư?” Tần Trạm chỉ vào mũi mình, vô cùng kinh ngạc.

Cụ Tô cười hỏi: “Cậu nhóc này thật may mắn. Tôi hỏi cậu, cậu thích bé Uyên không?”

Nghe vậy, Tần Trạm nhất thời khẩn trương, hít sâu một hơi mới trả lời: “Người con gái hoàn hảo như cô Uyên thì tôi tin rằng sẽ không ai là không động lòng.”

Cụ Tô cười phá lên: “Được được, vậy nếu tôi nói với cậu là bé Uyên cũng có ý với cậu thì sao?”

Tần Trạm biến sắc, vội xua tay: “Cụ Tô đừng đùa tôi.”

“Cậu cảm thấy tôi giống như đang đùa sao?” Cụ Tô lắc đầu: “Cậu nhóc, nếu cậu muốn cưới được bé Uyên thì phải cố gắng lên, nhà họ Tô sẽ không chấp nhận một chàng rể vô năng.”

Tần Trạm vô cùng kích động, vội đứng dậy nói: “Cảm ơn cụ Tô!”

Trong hội trường, Tô Uyên đã nói đến cuối cùng. Cô khẽ hẳng giọng, cười nói: “Hôm nay tôi muốn giới thiệu cho mọi người một người, anh ấy vừa là bạn của tôi, đồng thời cũng là ứng cử viên đang được xem xét để trở thành vị hôn phu tương lai của tôi.”

Nghe vậy, mọi người không nhịn được hít thở thật sâu. Ứng cử viên vị hôn phu của nhà họ Tô? Nói vậy cô Uyên cũng có ý với cậu ta? Phải biết rằng Tô Uyên chính là hòn ngọc quý của nhà họ Tô, bao nhiêu năm qua cô ấy đã từ chối không biết bao nhiêu người.

Dưới sân khấu, đám Dương Nghị cũng mở to mắt.

“Không biết ai may mắn thế.” Lâm Khinh Thiền thầm nghĩ: “Chắc chắn là một người cao lớn tuấn tú xuất sắc!” Thậm chí cô ta đã bắt đầu ảo tưởng ra hình dạng của người đó.

Đúng lúc này, Tô Uyên hằng giọng, khẽ nói: “Xin chào mừng anh Tần Trạm!”

Bình Luận (0)
Comment