Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 221

Chương 221

Bọn họ không hề nghĩ Tân Trạm lại dám đánh trả lại, sau khi nghe mệnh lệnh của anh Kê, một nhóm gần hai trăm con người cùng xông tới, nhắm thẳng về phía Tần Trạm.

Đám đông đang vây xem xung quanh vội vàng lui sang một bên, sợ bị cuốn vào trong cuộc chiến.

Một số cô gái thậm chí còn bưng miệng kín mít, sợ hãi không dám phát ra thành tiếng.

Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, thong thả bước tới, anh vung cánh tay một cái, đột nhiên một đám người đã bị đánh bay lên trên không trung!

Chỉ cần một cái phất tay, một vòng lớn hàng chục người đã ngã rạp xuống đất!

“Cái quái gì đang xảy ra vậy, đang quay phim sao?” Đám người xem không khỏi cảm thán, Anh Kê đứng chôn chân tại chỗ, miệng há hốc.

Mỗi khi Tần Trạm tiến lên một bước, đều có mấy chục người ngã xuống đất.

Bọn họ dùng hết sức vung mạnh cây côn trên tay, nhưng khi nó đập vào người Tần Trạm, tất cả đều bị vỡ thành mảnh vụn! Chỉ trong vòng chưa tới năm phút đồng hồ, gần hai trăm người này đã nằm la liệt ở trên mặt đất!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ hiện trường không ngừng vang lên những tiếng kêu rên, đám người vây xem không ngừng há to miệng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tân Trạm rất phức tạp, vừa khiếp sợ lại vô cùng kích động.

“Đây đơn giản là một con quái vật” Một người nào đó nuốt nước bọt và tự thì thầm với chính mình.

Lúc này cậu chủ Triệu đã sợ quá rồi, ngây ra như phỗng, hai chân như rót chì, muốn chạy cũng chạy không nổi.

Tần Trạm đi tới, anh nhấc bổng anh ta lên, nhẹ nhàng như nắm một chú gà con.

“Đại ca, anh đừng đánh em” Cậu chủ Triệu khóc không ra nước mắt, nếu biết chuyện sẽ đi tới nước này, biết thế sẽ không chỉ vì vài con cua mà đắc tội với người kia!

“Cẩn thận!” Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có người hét lên!

Quay lại nhìn thì thấy anh Kê từ dưới đất bật dậy, trên tay ông ta vẫn cầm khẩu súng lục.

Hai tay ông ta cầm khẩu súng nhắm thẳng về phía Tân Trạm, vẻ mặt vô cùng hung ác nói: “Tên nhóc kia, tôi không quan tâm cậu là ai, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu đã giẫm lên ranh giới rồi!”

Tân Trạm khẽ cau mày, anh dùng một tay ném cậu chủ Triệu ra ngoài, sau đó xoay người đối mặt với anh Kê.

“Mày đánh nhau hay lắm đúng không? Thằng chó kiêu ngạo chết tiệt, mày thử lần nữa thử xem!” Anh Kê nghiến răng chửi bới.

“Hỏng rồi, không ngờ anh Kê này lại có súng!”

“Anh Kê này rõ ràng là giận quá mất khôn, lại dám rút súng trước mặt nhiều người như vậy. Anh ta muốn tìm chết sao?”

“Chậc, người này bị ép đến điên rồi, chuyện quái gì cũng dám làm ra được.”

Có rất nhiều lời bàn tán xung quanh, nhưng Tần Trạm vẫn không hề dao động.

Một địch một Nét mặt anh không chút biểu cảm, ánh mắt càng trở nên trầm lắng như giếng cổ, không nhìn thấy đáy.

Tần Trạm mặc kệ anh Kê này đang chĩa súng lục về phía mình, từng bước đi về phía anh ta.

Anh Kê đột nhiên hoảng sợ, vốn tưởng rằng sẽ có thể ngăn cản Tần Trạm bằng cách này, không ngờ anh lại làm như không có gì, một lần nữa tự đẩy mình vào thế bị động!

“Mày đừng tới đây!”.Anh Kê run rẩy nói: “Nếu không tao sẽ bắn đấy!”

Tần Trạm vẫn từng bước đi đến trước mặt anh ta, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Bắn đi.”

Lần này anh Kê thật sự sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày cho rằng tao không dám bắn sao!”

“Bắn đi.” Tần Trạm nhẹ giọng nói.

Vừa nói hết câu, anh ta đã đi đến trước mặt Anh Kê.

Anh Kê như kẻ phát điên, tức tối nói: “Thằng khốn nạn mày đừng ép tao! Tao sẽ giết mày!”

Nói xong bèn nhắm mắt lại, trực tiếp bóp cò.

“Á.” Đám người xem sợ hãi chạy loạn, toàn bộ hiện trường là một đống hỗn loạn.

“Pång.”

Tuy nhiên, sau khi viên đạn bắn vào cơ thể Tần Trạm, nó cứ thế bị bẹp dúm rồi rơi xuống đất.

Anh Kê sửng sốt, môi không ngừng run rẩy: “Làm sao có thể chứ?”

Đám người đang chạy trốn cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

“Viên đạn kia thế mà không bắn trúng được người này?”

“Mẹ kiếp, người này có phải là Siêu nhân không vậy?”

Lúc này, anh Kê đó mới hoàn toàn hoảng hốt, hai chân ngã khụy xuống đất, “bịch” một tiếng, thảm thiết cầu xin: “Tôi…Tôi sai rồi, cậu tha cho tôi, tôi không muốn chết.”

Trước khi Tần Trạm kịp lên tiếng, một vài người nữa đột nhiên lao ra khỏi quán bar.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, gương mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra một khí chất uy nghiêm khó tả.

Ngay lúc người này vừa đi ra ngoài, mọi người lập tức lui sang một bên, dọn đường cho ông ta.

“Chú Trọng.” Xung quanh có người kính cẩn cúi đầu chào.

Chú Trọng lạnh lùng liếc nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng nói như đanh thép: “Ai nổ súng?”

“Chú Trọng, là do anh Kê bắn.” Một người thanh niên lên tiếng nói.

Nghe vậy, chú Trọng bước đến, tát vào mặt anh Kê một cái rất mạnh.

“Ở nơi này mà dám nổ súng, cậu muốn chết à?” Chú Trọng lạnh lùng mắng. Anh Kê khẽ run lên nói: “Chú Trọng, tôi sai rồi”

Chú Trọng xua tay nói: “Gọi cho Trương Đội đi, bảo bọn họ tới bắt người.”

“Vâng.” Người bên cạnh Chú Trọng gật đầu.

Sau đó, ông ta nhìn về phía Tần Trạm, lạnh lùng nói: “Còn dám ở đây gây rối, cậu cũng chán sống rồi sao?”

Tần Trạm liếc nhìn người được gọi là chú Trọng này, người này là một võ giả, thực lực không hề yếu, có vẻ như đã đạt tới tông sư đỉnh phong.

Chỉ cần đi vào cảnh giới tông sư là đã có thể xưng bá một phương Đáng tiếc khi ở trước mặt Tân Trạm, ông ta vẫn không tính là một cái rằm.

“Nếu đã làm sai thì phải bị phạt, hiểu chưa?” Chú Trọng nheo mắt nói.

Tân Trạm chế nhạo: “Phạt? Ý ông là cái gì?

Ông có tư cách đó sao?”

Sắc mặt Chú Trọng đột nhiên thay đổi, tức giận nói: “Cậu muốn chết!”

Nói xong, ông ta giơ tay định nắm lấy Tân Trạm.

“Chú Trọng, đợi đã!” Đúng lúc này, một thanh niên bên cạnh vội vàng chạy tới.

Chú Trọng khẽ cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”

Thanh niên thì thào nói: “Thanh niên trẻ tuổi này có chút quen mắt, hình như là Tân Trạm người Tân Châu.”

“Tân Trạm?” Chú Trọng sửng sốt, sau đó sắc mặt có thay đổi lớn, nhíu mày: “Tân Trạm, là người đã giết Đổng Thiện Ngũ “Đúng, là anh ta!” Thanh niên vội vàng nói.

Chú Trọng nghe vậy vội vàng nhìn Tân Trạm, có chút lo sợ nói: “Xin lỗi, cậu có phải là Anh Trạm – Tân Trạm không?”

“Ồ, ông biết đến sư phụ của tôi sao?” Hứa Bắc Xuyên nói với đôi mắt lạnh băng.

“Chú Trọng, tôi có thể tin chắc người này là Tân Trạm!” Lúc này, thiếu niên lo lắng nói Anh ta chỉ vào Hứa Bắc Xuyên nói: ‘Tôi rất có ấn tượng với người này, là một tên anh hùng bàn phím, là học trò của Tân Trạm!”

“Con mẹ anh mới là anh hùng bàn phím!”

Hứa Bắc Xuyên nói với vẻ mặt không vui.

Chú Trọng nghe xong vội vàng vàng thu lại vẻ mặt hung dữ vừa nãy, nói: “Cậu Trạm, tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, tôi đã làm phiền cậu rồi. Mong cậu tha thứ cho tôi.”

Nhìn thấy thái độ của chú Trọng, mọi người đột nhiên hít vào một hơi lạnh.

Người thanh niên này rốt cuộc là ai? Thực sự có thể khiến chú Trọng đối với anh với vẻ kính trọng như vậy?

Tân Trạm liếc ông ta một cái, sau đó lắc đầu nói: “Làm phiền chuyện làm ăn của ông rồi, tôi mới là người phải xin lỗi mới đúng”

Nghe được những gì Tân Trạm nói, chú Trọng vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.

Ông ta vội vàng xua tay nói: “Không, không phải, cậu Trạm, cậu đừng đùa như vậy.“

Tân Trạm xua tay nói: “Nếu không có chuyện gì, chúng tôi rời đi trước. Tôi có chút buồn ngủ rồi.“

“Cậu Trạm, tôi có thể mời cậu vào trong uống một ly không?” Chú Trọng hỏi.

Tần Trạm nhíu mày: “Không cần, tôi mệt rồi.“

Bây giờ thì hay rồi, khiến cho mọi người đều biết, cho dù muốn khiêm tốn cũng không cách nào khiêm tốn được nữa.

Nếu Hạ Khâm chết, người nhà họ Hạ sẽ nghi ngờ Tân Trạm đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment