Chương 2321
Mà bắt mắt nhất trong đó chính là đỉnh núi cao nhất, được xây dựng thành chính điện tràn đầy khí thế.
“Quả nhiên giống như người xưa nói, thật sự có tiên điện Cổ Tông” Lúc này một tu sĩ nhà họ Diệp không nhịn được mở miệng nói.
“Lão Tùng, lão Vân, hai người ở lại đây nghỉ ngơi, chúng ta đến tiên điện tìm kiếm báu vật” Tam trưởng lão nhìn về phía hai vị trưởng lão rồi nói.
“Mấy vị xin cứ tự nhiên” Hai người họ đều nở nụ cười.
Bọn họ đều là trợ thủ mà nhà họ Diệp phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc mới có thể mời đến, không cần biết nhà họ Diệp có tìm được gì trong tiên cung này hay không, hoặc là trong đó có gì thì hai người họ cũng sẽ không can thiệp đòi chia quyền lợi.
Thế nên bây giờ đã đến nơi, nếu như sau đó không cần phá trận nữa thì bọn họ cũng không muốn dính líu quá nhiều.
“Diệp Anh Sương, cô với Thu Vũ tìm cho hai vị đại sư một nơi nghỉ ngơi thích hợp” Tam trưởng lão mở lời, để cho hai chị em Diệp Anh Sương đi giúp đỡ.
“Trình đạo hữu”
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Tam trưởng lão lại nhìn sang Ngũ trưởng lão, sau khi nhận được cái gật đầu ra hiệu của đối phương thì ông ta xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía Tân Trạm rồi cười mà nói: “Khí thế của Cổ Tông đúng là không tầm thường, Trình đạo hữu, không biết cậu có hứng thú với tòa tiên điện nào?”
“Tam trưởng lão có chuyện gì thì nói thẳng đi” Tân Trạm nhíu mày, nói bằng giọng lạnh nhạt.
“Toàn bộ cung điện đều có 40% của tôi, tôi có hứng thú với tòa nào, không phải đều không có gì khác biệt sao?”
“Hay ý là các người muốn chia bốn mươi phần trăm chủ điện cho tôi luôn hả?” Tân Trạm cười lùng rồi nói.
Từ khi đối phương phái Diệp Anh Sương đi, anh đã cảm thấy có gì không đúng rồi. Xem ra cái tên Tam trưởng lão này muốn đổi ý rồi.
“Ha ha, ý của tôi là, tất nhiên chủ điện Tiên Tông này là mục tiêu chúng tôi muốn tìm” Tam trưởng lão cười nói.
“Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy bốn mươi phần trăm cũng có chút phiền phức nhỉ?” Tam trưởng lão sờ sờ bộ râu, nhìn Tân Trạm.
“Dù sao có vài bảo vật cũng không dễ phân chia, vì thế nên tôi có một ý kiến mới như thế này, mỗi cung điện ở đây đều giấu bảo vật, vì thế chúng ta cứ phân chia lợi ích dựa trên từng tòa cung điện đi.”
“Trong số toàn bộ cung điện ở nơi đây, tôi dự định sẽ để cho Trình đạo hữu chọn trước hai tòa, báo đáp lại sự giúp đỡ trước đây của Trình đạo hữu. Cậu thấy thế nào?” Tam trưởng lão vô cùng hào phóng nói.
“Nơi này có vô số tiên điện, vậy mà ông lại để tôi chọn trước hai tòa?” Trong lòng Tân Trạm trào dâng sự châm chọc.
Dọc đường đi, anh cũng cảm nhận được ánh mắt bất thường của vị Tam trường lão này.
Giờ thì có lẽ lão già này không chịu ngồi yên nữa mà muốn xóa bỏ điều kiện mà ban đầu hai bên đã đặt ra.
Mặc dù Tam trưởng lão nói chuyện nghe có vẻ rất khách sáo, cho anh quyền chọn lựa nhưng miệng lại không hề nhắc tới việc lúc trước đồng ý cho anh bốn mươi phần trăm lợi ích.
Ý ông ta là muốn dùng hai tòa cung điện này để đổi lấy bốn mươi phần trăm lợi ích kia, chuyện này nghe thôi cũng đã thấy có bệnh rồi.
“Trình đạo hữu là một tu sĩ cảnh giới Phân Thần, năm trong tay nhiều vật cũng chỉ là tai họa, suy cho cùng thì cây to đón gió lớn, người có tài thường hay bị ghen ghét.” Dáng cười híp mắt của Tam trưởng lão trông như thể ông ta không phật lòng chút nào cả.
“Nếu như Trình đạo hữu gặp may, chọn được hai tòa cung điện tốt thì cũng có thể thu được không ít bảo vật. Đợi đến khi rời đi, có người của nhà họ Diệp chúng tôi bảo vệ, vậy là cậu có thể đưa những bảo vật đó đi một cách bình an, cũng không lo chuyện bị lộ tin tức gì. Nghe ổn đấy chứ?”
Tân Trạm híp mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.