Chương 2389
Cỗ uy áp đầy trời kia khiến anh đổ một thân mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đã quỳ xuống nhận tội, tận bây giờ trong lòng bàn tay anh vẫn đang nắm sẵn thuật Phật độn đây này, kết quả chỉ là trò đùa thôi sao?
“Ha hả, vãn bối, cậu đừng giận, không phải cậu đã thuận lợi qua ải rồi sao?” Ngạn Tiên cười nói: “Nói đi, cậu là người thắng của chiến trường Sát Lục lần này, cậu muốn được thưởng cái gì, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cậu.”
“Phần thưởng?” Trong lòng Tân Trạm như trút xuống gánh nặng, anh nhẹ nhàng thở ra. Đây mới là kết quả mà anh suy đoán, trước đó bị Sí Ma đe dọa, thiếu chút nữa đã mất đi.
Còn chuyện anh muốn cái gì, ngay tại thời khắc chờ đợi chiến trường kết thúc, anh đã có đáp án rồi.
“Tiền bối, tôi muốn được ban thưởng cho căn nguyên thời gian, không biết có được không?” Tân Trạm nói.
“Căn nguyên thời gian? Vãn bối, tu vi của cậu mới chỉ là hợp thể tam phẩm, sao lại phải gấp gáp thông hiểu căn nguyên thời gian làm chỉ, chuyện đó có khả năng sẽ hao phí rất nhiều thời gian của cậu đấy”
Ngạn Tiên vốn tươi cười đầy mặt, nhưng khi nghe đến đó, nụ cười của ông ta thu lại, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Mặc dù ở tại thời kỳ Thượng Cổ, khi tiên ma tồn tại khắp nơi trên mặt đất, số người thông hiểu được thời gian, cũng là dạng lông phượng sừng lân.
Hai người vốn tưởng rằng, Tân Trạm sẽ muốn một ít thần binh hoặc là tiên quyết, không nghĩ tới thứ anh muốn lại là căn nguyên.
“Tiền bối không phải bảo muốn gì cứ việc nói sao? Tôi chỉ muốn mình thứ đó.” Tân Trạm nghiêm túc nói.
Anh muốn thứ đó, tự nhiên không phải là bắn tên không đích. Khi rời khỏi nhà họ Tân, cha đã truyền cho anh một chiêu một lóng tay của thánh nhân, chiêu thức để lại cho anh ấn tượng quá sâu sắc.
Chỉ một lóng tay, thời gian ngừng lại, linh khí điên cuồng đâm xuyên cả không gian. Kẻ địch không thể ngăn cản, thậm chí không có thời gian ngăn cản.
Bởi vì quy tắc của thời gian đã bị cha nằm trong tay.
Chiêu thức này, ngoại trừ người cũng có khả năng lý giải được căn nguyên thời gian còn ai có thể né tránh nổi chứ?
Nếu anh cũng có tuyệt chiêu như vậy, đó tuyệt đối sẽ trở thành đòn sát thủ mạnh mẽ nhất. Một khi nắm giữ được loại phép thuật nghịch thiên này, với tu vi hợp thể của anh, muốn giết chết một kẻ ở độ kiếp cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa tuy phép thuật này vô cùng mạnh mẽ, nhưng hạn chế với tu vi không quá cao.
Cha từng đặc biệt dặn dò, muốn nắm giữ một lóng tay thánh nhân, chuyện khó khăn nhất chính là sở hữu được cả hai loại căn nguyên thời gian và không gian.
Nói cách khác, yêu cầu về linh khi của phép thuật này rất nhỏ, nhưng độ lĩnh ngộ căn nguyên thì phải cực cao.
Tân Trạm có thể nắm trong tay căn nguyên không gian, hoàn toàn là nhờ chút may mắn và sự cố gắng không ngừng của bản thân. Nhưng căn nguyên thời gian, bây giờ ngay cả cánh cửa anh còn không đụng đến được, nếu muốn dựa vào chính bản thân để nắm giữ hoàn toàn nó, không biết phải chờ tới năm nào.
Nếu đã gặp được tiên duyên ban thưởng, vậy Tân Trạm nhất định phải tranh thủ một phen. Dù sao cũng là mạo hiểm tánh mạng mới có được, tự nhiên phải lấy được lợi ích lớn nhất chứ.
“Nếu ý cậu đã quyết, tôi sẽ không khuyên nữa” Ngạn Tiên nghĩ ngợi một lát, rồi đột nhiên mở miệng nói: “Vật có quan hệ với căn nguyên thời gian, trong kho tàng bảo bối này thật ra có một thứ”
Ngạn Tiên đang tính nói Sí Ma lại đột ngột truyền âm vào đầu ông ta, nói với ông ta: “Ngạn Tiên, có dám đánh cuộc một lần nữa không?”
“Sí Ma, ông thua đến độ mù quáng rồi à? Chuyện đã tới nước này, còn gì để cá cược nữa đâu”’ Ngạn Tiên cau mày nói.