Chương 2403
Nhưng cuối cùng, không ngờ Khương Thời Miễn đó lại chết, anh ta chết trong tay một tu sĩ bị thương có tên là Tân Trạm, khát vọng giành được vị trí số một của cuộc chiến cũng vì thế mà kết thúc.
“Tân Trạm là ai? Là người của tông môn nào mà lại có thực lực mạnh đến thế?”
Các tu sĩ đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Khương Thời Miễn mà bọn họ xem trọng lúc đầu đã bị đánh bại, lại còn mọc lên một tu sĩ có tên là Tân Trạm.
Chuyện này đã trở thành vấn đề gây thắc mắc của rất nhiều tu sĩ, bọn họ không kiêm được sự tò mò, hỏi thăm xôn xao.
Mấy ngày này, một số chuyện của Tân Trạm ở nhà họ Tân cũng đã được truyền đến đây.
“Đứa con thứ năm của Tân Hoàng của Tân Hoàng triều vừa mới nhận tổ quy tông thì đã được tổ tiên cấp cao nhất của nhà họ Tân công nhận, anh ta còn đánh bại cao thủ giới hợp thể là Hách Tác Kì chỉ bằng tu vi giới phân thần”
“Nhưng lúc đó anh ta chỉ mới ở cảnh giới phân thần mà bây giờ đã có thể giết chết Khương Thời Miễn đã đạt bát phẩm của giới hợp thể rồi sao?”
Sau khi tất cả các tu sĩ biết được thì đều xuýt xoa vì không thể tin nỗi.
Tên tuổi của Tân Trạm đã bắt đầu được lan truyền khắp sơn mạch ma vực.
Còn sắc mặt của tông chủ tông Trảm Hồn của Khương Thời Miễn thì lại càng khó coi hơn, thiên tài được tông môn mình bồi dưỡng ra lại cứ thế mà bị giết chết. Vốn dĩ ông ta định tìm Tân Trạm tính sổ nhưng ông ta vẫn chưa rời khỏi đó thì đã bị các tông chủ và trưởng lão của Tinh Thiên Tông và ma giáo Cuồng Nguyệt vây lại xung quanh để chất vấn khiến ông ta nhất thời không có thời gian rãnh.
Trong lòng ông ta cũng vô cùng nôn nóng và bực bội, cái tên Khương Thời Miễn này cũng thật là đáng ghét, chết thì chết, lại còn gây ra bao nhiêu kẻ thù cho tông môn.
Sau khi Tân Trạm đáp đất thì liền thi triển phép mô phỏng hơi thở, khôi phục lại ngoại hình và hơi thở như lúc đi cùng với bọn Tiết Phong trước đây.
Khuôn mặt thật của anh lúc chém giết trên chiến trường chỉ có Ngô Bình Nhi và anh hai là biết được thôi.
Hai người đó đã cùng anh vào sinh ra tử nên đương nhiên họ sẽ không bán đứng anh.
Tân Trạm bay lên không trung, phán đoán vị trí xong thì bay về Tụ Bảo Các.
Chiến trường tiên ma bị đóng lại, bọn họ cũng nên tiếp tục lên đường.
Ở bên ngoài Tụ Bảo Các, mọi người đã hẹn nhau địa điểm tập hợp.
Hai cha con Tiết Phong và Tiết Ngọc Tuyết cũng như Lão Ngô và những người đồng hành khác đều đang đợi ở đó.
Tân Trạm bay lướt qua và đáp đất thì phát hiện ra Cung Doãn và Ngô Bình Nhi đã về đó trước anh rồi.
“Đại sư Trình, từ đầu đến cuối tôi đều không tìm thấy anh trên chiến trường, tôi còn lo lắng anh gặp nguy hiểm nữa chứ”
Giọng Cung Doãn vang lên.
Cung Doãn về đến nơi trước, nhìn thấy Tân Trạm quay về thì liền tỏ ra kích động.
Anh ta đã từng nhận ơn của Tân Trạm, vốn dĩ định bảo vệ Tân Trạm trên chiến trường nhưng không ngờ lại không tìm thấy anh, chuyện này khiến anh ta cảm thấy rất tự trách.
Bây giờ anh ta nhìn thấy Tân Trạm bình an trở về, khí tức cũng mạnh hơn một bậc thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ đại sư bình an vô sự, lại còn gia tăng tu vi, chúc mừng đại sư” Cung Doãn khen ngợi anh.
Đại sư không hổ danh là đại sư, mới có mấy ngày mà đã đột phá bốn phẩm cấp, Cung Doãn càng lúc càng thấy khâm phục anh.
Sư muội của Cung Doãn đứng bên cạnh anh ta thì lại tò mò quan sát Tân Trạm một lượt, khóe miệng cô ta khẽ nhích nhẹ, ánh mắt thoáng qua vẻ thất vọng.