Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2405

Chương 2405

Theo như tin tức mà ông ta có được thì ông già Ngô Thành Thất này đã gần hết tuổi thọ, bây giờ tu vi đã giảm sút, mười phần còn chưa đến một phần.

Vì vậy ông ta mới hào hứng chạy đến, xem thử có thể kiếm chát được gì từ ông lão này hay không.

Nhưng bây giờ theo như ông ta thấy thì đối phương không chỉ khí tức sung mãn mà còn tràn đầy tinh thần.

Mặc dù trông có vẻ rất già nua nhưng ai biết được có phải cố tình giả bộ hay không.

Dù sao thì lòng dạ của ông lão này cũng rất tinh ranh, ông †a cũng không phải chưa từng mắc bãy.

“Hehe, xem ra lời đồn là giả, vốn dĩ tôi còn định đến khóc thương cho ông, xem ra vẫn phải đợi thêm hai ngày nữa”

Ngụy Ngạn Quân nhắm mắt lại, thu ánh mắt về.

“Vậy thì e rằng ông không sống nổi đến ngày đó rồi” Lão Ngô lạnh lùng nói.

Ngụy Ngạn Quân chau mày, Ngô Thành Thất thật sự quá bình tĩnh, giống như một giếng nước cổ, không hề có một chút gợn sóng nào.

Ông ta không nhìn ra được kẽ hở nên quyết định liếc mắt ra hiệu cho người thanh niên ở bên cạnh.

“Đệ tử, gặp tiền bối mà không lên chào hỏi sao?”

Người thanh niên hiểu ý, anh ta tiến về trước mấy bước, mỉm cười và lên tiếng.

“Vãn bối là Nhạc Vấn Hào, kính chào Lão Ngô” Người thanh niên khách sáo chắp tay chào.

“Nhạc Vấn Hào, mới mấy năm mà cậu đã từ cảnh giới hợp thể sơ kì lên đến đỉnh cao cảnh giới hợp thể rồi, chắc là đã phải tốn không ít công sức tu luyện ma công nhỉ?”

Lão Ngô lạnh lùng nói: “Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, mặc dù ma công có thể tiến bộ nhanh nhưng tác dụng phụ lại rất lớn, cậu phải cẩn thận, đừng để bị mắc lừa sư phụ cậu”

“Tiền bối dạy phải, vãn bối sẽ cẩn thận, phải học hỏi thêm em Ngô Bình Nhi” Lạc Văn mỉm cười và nói.

“Nhưng em Ngô Bình Nhi cũng đừng trách anh nói em một câu, anh thấy em nói nói cười cười với những người này thì còn tưởng đâu trên đường đi em đã kết bạn được với cao thủ thế nào, kết quả nghe được vài câu thì mới biết một tên là đồ nhác gan còn một tên là rùa rụt cổ”

Đột nhiên Nhạc Vấn Hào nhìn sang Cung Doãn và Tân Trạm, mỉm cười khiêu khích, không chút e dè.

“Tu vi kém thì không nói, đến lá gan cũng kém, sau này em Ngô Bình Nhi nên tránh xa loại người này một chút, cẩn thận bị đám vô dụng này làm ảnh hưởng đến trái tim vấn đạo của em”

“Vị đạo hữu này nói thế là có ý gì?” Sắc mặt Cung Doãn hơi nặng trĩu.

Rõ ràng những lời nói chuyện của anh ta và Tân Trạm đã bị người thanh niên đó nghe thấy, nhưng đó chỉ là những lời nói chuyện lúc rãnh rỗi giữa bạn bè với nhau mà thôi, nếu như nói đến gan dạ thì lẽ nào anh ta từng sợ sao?

Cung Doãn cũng không phải người dễ tính, dù sao thì anh †a cũng là đại sư huynh của Thiên Kiếm Tông, dù cho đối phương có là đỉnh cao của cảnh giới hợp thể thì anh ta cũng sẽ không chịu nhịn như thế.

“Chưa nghe rõ sao? Tôi nói hai người các anh đều là phế vật” Nhạc Vấn Hào mỉm cười, chỉ vào Cung Doãn và Tân Trạm rồi lớn tiếng nói.

Anh ta vừa hét lên thì rất nhiều tu sĩ ở cách đó không xa đã lập tức nghe thấy và đều nhìn về phía bên này.

“Anh muốn chết sao?”

Mặt Cung Doãn lạnh như băng, thanh kiếm dài màu đen xuất hiện trong tay của anh ta.

“Dám đối đầu với tôi, tôi thấy người muốn chết là anh mới đúng”

Sắc mặt Nhạc Vấn Hào liền trở nên nặng trĩu, đột nhiên anh ta giơ bàn tay lên, một làn sóng khí liền ập về phía Cung Doãn.

Linh khí kinh động đất trời đó lan tỏa khắp nơi, giống như sóng biển cuồn cuộn, ào ào ập đến mang theo sát ý cực mạnh làm chấn động cả hư không.

Bình Luận (0)
Comment