Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 247

Chương 247

Trong khoảng thời gian này, Tân Trạm gần như ngày nào cũng đến tìm Hạ Phương Sinh.

Mà Hạ Phương Sinh cũng hạ quyết tâm vô số lần, nhất định ngày nào đó phải giết chết Tân Trạm, nhưng chưa có lần nào thành công Những lời này của Tân chẳng khác gì đâm vào chỗ đau của Hạ Sinh.

Ông ta phẫn nộ quát một tiếng, trên tay lập tức ngưng tụ lại sợi xích màu đen, nặng nề vung về phía Tân Trong nháy mắt, toàn bộ khe núi như nổi lên gió lớn, tất cả đá vụn đều bị thổi bay, đâm vào trong thân núi bên cạnh như viên đạn!

Lần này, Tân Trạm không trốn tránh, màu vàng kim nhàn nhạt quanh trên tay, chợt tung quyền đón lấy! khe núi không ngừng vang lên tiếng gió, dưới một quyền này, cả ngọn núi dường như chấn động, có thể nói là đất rung núi chuyển!

Chí âm chi quyền và dương chi quyền chạm vào nhau, có thế hủy thiên diệt địa!

Sợi xích màu đen quanh tay của Hạ Phương Sinh bị đánh nát bấy, thân hình ông ta cũng liên tiếp lùi mấy bước!

Lúc này, trên mặt Hạ Phương Sinh viết đầy khiếp sợ. Ông ta cúi đầu nhìn thoáng qua của mình, kinh ngạc nói: “Chuyện này sao có thể?”

Tân Trạm đứng trước mặt Hạ Phương Sinh, lạnh giọng nói: “Hạ Phương Sinh, nể tình ông trong khoảng thời gian này giúp tôi luyện tập, tôi có thể tha chết cho ông. Nhưng từ nay trở đi phương pháp tu luyện của nhà họ Hạ phải dừng lại.”

“Luyện tập?” Khóe miệng Hạ Phương Sinh giật giật, ông ta giận tím mặt nói: “Mày vậy mà coi tao thành đối tượng tập luyện?”

“Đúng Trạm nhẹ gật đầu: “Xem ra ông luyện công tới ngu người rồi, đầu óc có chút không nhanh ông thật sự cho rằng ngày nào tôi cũng bị ông bắt được hay sao?”

Sắc mặt Hạ Phương Sinh cực kỳ đặc sắc, từ thành màu đen, cuối cùng gương mặt trở nên tái nhợt.

“Thàng nhãi ngông cuồng, mày đùa bỡn tao!” Hạ Phương Sinh ngửa đầu gào thét, tức giận không Phủ chủ không đặt ông ta vào mắt thì thôi, chỉ là một vấn bối, vậy mà xem ông ta thành đối tượng tập luyện, điều này khiến ông ta làm sao có thể chấp nhận!

“Nhận lấy cái chết đi!” Hạ Phương Sinh điên cuồng nhảy múa, nội phát huy tớ cực hạn, toàn bộ khe núi dường như trở nên âm u hơn trong nháy mắt.

“Rầm rầm!”

Hạ Phương Sinh lặp lại chiêu cũ, vô số xích dưới chân giống như mãng xà, trói chặt về phía Tân “Thánh Nhân Chi Quyền!” Tân Trạm nộ quát một tiếng, tay lên màu vàng kim nặng nề nện xuống đất. Một tiếng “Âm” thật lớn vang lên, toàn bộ mặt đất rung động lắc lư mấy phần, xích kia trong nháy mắt bị đập nát bấy! Cơ thể cứng rắn như thế khiến Hạ Phương Sinh khiếp sợ không thôi. Ông ta thấp giọng nói: “Sao có thể có cơ thể cứng rắn như thế?”

Tân Trạm từng bước áp sát, lạnh giọng nói: “Người nhà họ Hạ các người hoàn toàn đáng chết, nhưng chỉ cần các người bằng lòng hối cải, tôi có thể tha cho ông một mạng.”

“Thằng súc sinh, nếu hôm nay tao không giết mày, Hạ Phương Sinh tao thẹn với tổ tông!” Giọng nói Hạ Phương Sinh lạnh lùng, ông ta chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay tụ lại một cái đĩa mài màu đen. đĩa mài này khủng bố tột cùng, cực kỳ sắc bén, có thể cắt đứt tất cả vật thể cứng rắn trên thế gian, cho dù là võ tông cũng không chống đỡ được một chiêu này.

Sắc mặt Tân Trạm lạnh nhạt, không buồn không vui. Anh chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn Hạ Phương Sinh.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” Tân Trạm lạnh giọng nói.

“Xi!”

Đúng lúc này, bong nhiên trán Hạ Phương Sinh vỡ ra, một viên tinh huyết trực tiếp rơi lên đĩa mài.

“Âm ầm!”

Sau khi tinh huyết rơi vào, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi.

Cái đĩa mài kia càn lúc càng lớn, gần như muốn nuốt chửng toàn bộ khe núi!

“Thàng súc sinh, tao nhất định phải giết mày.” Hạ Phương Sinh vẻ mặt điên cuồng, cả nhãn cầu của ông ta gần như không nhìn thấy tròng trầng, bị màu đen nhuộm triệt để Cái đĩa mài kia hoàn toàn che khuất bầu trời, bao vây bốn phía.

“A!” Trong miệng Hạ Phương Sinh gào rút không ngừng, dường như cực kỳ đau đớn.

Tân Trạm tận mắt nhìn thấy thần trí của ông ta bị bóc ra từng chút, giống như bị thứ gi đó hấp thu!

Loại đau đớn này còn nghiêm trọng hơn rút gân lột xương gấp mười lần!

“Chỉ sợ Hạ Phương Sinh này đã ký khế ước với thứ gì đó. Tô Uyên ở một bên nhắc nhớ: “Sau khi thi triển chiều này, e rằng ông ta cũng không sống nổi.”

“Âm Binh mượn đường!”

Giọng nói của Hạ Phương Sinh trở nên âm lãnh kỳ lạ, giống như truyền tới từ địa ngục, khiến người ta sởn hết cả gai ốc!

“Âm âm”

Từ trong bóng tối đó chậm rãi bay ra mấy chục triệu binh mã, bọn chúng cầm đao thép trong tay, cưỡi hắc mã, chính là âm binh trong truyền thuyết.

Tân Trạm không dám chủ quan, khi kinh toàn thân anh lập tức dấy lên, giống như ngọn lửa màu vàng bừng bừng thiêu đốt.

“Rầm rầm!”

Âm bình kia mang theo từng đợt tiếng xích, chạy về phía Tân Trạm như điên!

Tần Trạm nâng quyền gầm lên, khí huyết thiêu đốt, màu vàng và màu đen đan xen, tiếng nổ vang không ngừng.

Quả đấm của anh như một cái mặt trời, có thể nói độc nhất vô nhi, mỗi một quyền đều mang theo niềm tin vô địch của anh!

“Am!”

Một quyền tung ra, lập tức càn quét mấy nghìn âm binh, ngọn lửa màu vàng bừng lên mấy chục thước, đập nát cả âm binh và thú cưỡi của bọn chúng!

Tần Trạm giống như chiến thần bất bại, hoành hành không trở ngại trong bóng đêm.

Từng tiếng nổ kinh hoàng khiến người ta cả người run rẩy, chỗ này giống như biển thành địa ngục!

“Rầm rầm!”

Nhưng âm binh đã chết lại tụ lại một chỗ, dần dần biến thành một người khổng lồ màu đen câm đao thép trong tay.

Người khổng lồ này âm khí ngập trời, mọi hành động đều có thế nuốt trời! Tân Trạm lùi hai bước, lông mày hơi nhíu lại. Sau đó, anh trở bàn tay một cái, một hạt châu màu đen liên xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đây chính là viên Phật châu mà Tân Trạm tình cờ có đượ!

c Tân Trạm rót linh khí vào viên Phật châu này, từ bên trong, một luồng sức mạnh tín ngưỡng lan tỏa ra. Đối mặt với âm binh này, sức mạnh tin ngưỡng lại ngưng tụ thành một thanh trường đao từng chút càn quét tất cả! Trường đao quét ngang hết thảy, mang theo tường hòa vô tận, lập tức quét sạch ra ngoài.

Người khổng lồ kia trước mặt sức mạnh tín ngưỡng lại không hề có sức chống trả, gần như trong nháy mắt đã bị chém bay đầu. Sau đó, sức mạnh tín ngưỡng càn quét bốn phía, quét sạch tất cả âm khí!

Đây chính là sức mạnh của Phật châu Tây Phương!

Hoàn cảnh xung quanh bất đầu từ từ hạ xuống, hắc khí từng chút biển mất.

Tần Trạm đứng phía xa, lạnh giọng nói: “Hạ Phương Sinh, ông thua rồi, trở về làm nông dân binh thường di.” Thế nhưng lần này Hạ Phương Sinh không tiếp tục đáp lại Tân Tram Cơ thể to lớn của ông ta đứng sừng sững tại chỗ, tóc tai tán loạn che khuất gương mặt.

Tân Trạm nhướng mày, thăm dò kêu “Hạ Phương Sinh?” Hạ Phương Sinh vẫn không có động tĩnh, Tân Trạm bước lên một bước, đưa tay vao vào người ông ta.

Cơ thể cao to của Hạ Phương Sinh lập tức ngã xuống đất.

Mắt ông ta trừng to, thần sắc vặn vẹo, giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ.

“Chết rồi.” Tân Trạm thấp giọng phun ra hai chữ.

“Em nghe nói có một loại tà thuật sẽ ký khể ước với âm tào địa phủ, nhưng sau khi chết phải chịu luân hồi đau khổ vô tận.” Tô Uyên ở một bên nói.

Tân Trạm nghe vậy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Thế gian này ở đầu ra đúng sai, Hạ Phương Sinh bất quá cũng chỉ là vì muốn báo thù cho cháu trai của mình mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment