Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2505

Chương 2505

“Cho dù bị mấy người bắt thì đã làm sao? Anh tưởng rằng các anh thật sự không chế được nhà họ Diệp à!”

Tân Trạm vừa lên tiếng, Diệp Linh Chỉ lại bát đầu giống như con gà trống xù lông lên, ánh mắt cô ta nhìn Tân Trạm tràn ngập lửa giận.

Đối với cái người đã bắt mình quay lại này, Diệp Linh Chỉ cảm thấy cực kì khó chịu.

“Tôi nói cho mấy người biết, nhà họ Diệp còn có sự trợ giúp từ bên ngoài, hơn nữa còn là kiểu rất lớn mạnh, đừng thấy hôm nay các người thắc được, ngày khác thì các người chẳng chiếm được cái gì đâu”

Diệp Linh Chi căn chặt răng, gân cổ lên, lại bị kích thích lên lửa giận.

“Ồ? Nhà họ Diệp còn có sự trợ giúp mạnh mẽ à? Không biết là ai giỏi như vậy?”

Tân Trạm nghe thấy lời này thì giật mình, có chút nghi hoặc.

Nếu như thật sự có người giúp đỡ mạnh như vậy, sao anh chưa từng nghe đám người Diệp Thành nói qua.

“Anh tưởng rằng tôi sẽ nói cho anh sao?” Diệp Linh Chỉ hừ lạnh nói.

“Thực ra cô đang cố ý ra vẻ bí ẩn chứ gì” Tân Trạm nói.

“Ha ha, anh cho rằng tôi sẽ chỉ nói dối như mấy người sao, nói cho các anh cũng không phải không được”

Diệp Linh Chi đắc ý nói: “Là một người trong Ngũ đại hoàng triều, còn là thân phận người thừa kế, chúng tôi gặp ở chiến trường giết chóc, anh ta mạnh tới mức các anh khó mà tưởng tượng nổi.

“Cho nên tốt nhất là mấy người rút lui đi, lập tức quỳ xuống đầu hàng, nếu không nhà họ Tân nổi giận, thì mấy người sẽ không ai gánh chịu được đâu”

“Cái người mà cô nói, chắc không phải là Tân Trạm của triều Tân Hoàng chứ”

Tân Trạm sờ cờ cằm, có chút cạn lời mà nhìn Diệp Linh Chỉ.

Quậy cả nửa ngày trời, cái cô nhóc này lại lấy anh ra để cáo mượn oai hùm à.

“Sao, sao anh lại biết được?”

Diệp Linh Chi không giấu nổi suy nghĩ trong lòng, lập tức căng mặt ra, có hơi kinh ngạc.

“Ồ, anh em tốt Diệp Thành của anh ta đã bị chúng tôi bắt rồi, không nhìn thấy sao?”

Tân Trạm chỉ chỉ Diệp Thành ở một bên, cười nói: “Vẫn cũng có hút hiểu về Ngũ đại hoàng triều, cái người tên Tân Trạm đó, thật sự giỏi như vậy sao? Tôi không tin đâu”

“Anh Tân giỏi lắm đó, có anh ấy ra tay, thì mấy đồ phản bội như các người sắp xong đời rồi” Diệp Linh Chi không ngừng hừ lạnh.

“Tay anh ấy có thể hái được sao, một chân ngăn được sông núi, một hơi thở thổi ra, không trung sẽ rách toạc, sao trời đảo lộn, một ánh mắt có thể khiến vạn vật bị hủy diệt, lại có thể khiến vạn vật sống lại”

Tân Trạm càng nghe càng thấy kì dị, cái cô Diệp Linh Chỉ này không phải là cáo mượn oai hùm nữa, đây là tâng bốc anh thành thần luôn rồi.

Cái gì mà một hơi thở có thể khiến sao trời đảo lộn, loại năng lực này, e là Độ Kiếp cảnh cũng chẳng làm được.

“Anh Diệp Thành, em nói có đúng không?” Diệp Linh Chỉ còn quay đầu hỏi Diệp Thành.

Sắc mặt Diệp Thành đứng ở một trên cũng xanh trắng, anh †a nhịn tới khó chịu, cố gắng nhịn lại để không nói ra sự thật.

Em gái thế này là sao vậy chứ, sao ra ngoài một chuyến, lại thành em gái si mê Tân Trạm rồi.

Điều này khiến Diệp Thành có chút thất vọng, phải biết rằng lúc trước, em gái vẫn luôn sùng bái anh ta.

“Anh cả, lẽ nào anh em của anh không phải là giỏi như vậy sao?”

Thấy Diệp Thành một mặt kỳ lạ không có trả lời lại, Diệp Linh Chi cũng có chút bất mãn.

“Chắc là thế” Diệp Thành nhịn tới đỏ cả mặt, cắn răng nói.

Anh ta gào thét trong lòng, chỉ cần nhà họ Diệp vượt qua được khó khăn này, anh ta có liều cái mạng này, cũng phải tới thánh trì để lọc máu.

Bình Luận (0)
Comment