Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 257

Chương 257

Ý thức của gã đầu trọc dường như biến mất trong nháy mắt.

“Lại đây.” Người áo đen vẫy tay, gã đầu trọc lập tức ngoan ngoãn đứng bên cạnh người áo đen, giống như một con thú cưng nghe lời.

Cậu Vương cách đó không xa lập tức nóng nảy, há miệng mắng to: “Con mẹ nó anh đang đứng ở đâu đấy? Mau giết chết gã cho ông!”

Gã đầu trọc không hề có phản ứng, giống như một người máy đang đợi lệnh.

Sau đó, người áo đen vỗ gã đầu trọc, nói: “Đi đi, giết cậu ta.”

Lúc này gã đầu trọc mới nhẹ gật đầu, ánh mắt đã rơi vào người cậu Vương. Một giây sau, bóng người to lớn của gã giống như đạn pháo, một quyền nặng nề đập vào ngực cậu Vương!

“Ầm!”

Cậu Vương lập tức té bay ra ngoài, không biết đụng nát bao nhiêu bàn ghế.

Trong miệng anh ta phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

“Hả? Không chết à?” Người áo đen có chút giật mình, cậu Vương này chỉ là người bình thường, chịu một quyền này hẳn phải chết mới đúng!

Cậu Vương sờ ngọc bội trên ngực mình, vẻ mặt trong lòng còn sợ hãi.

Nếu không có mảnh ngọc bội này, chỉ sợ anh ta đã mất mạng rồi!

“Chậc chậc, thì ra có pháp bảo hộ thân à, không hổ là con cháu nhà giàu.” Người áo đen cảm thán.

“Cũng không biết cái pháp bảo hộ thân này có thể bảo vệ cậu ta mấy lần.” Người áo đen cười lạnh nói.

Cậu Vương nghe vậy lập tức mặt như tro tàn.

Anh ta phịch một tiếng quỳ xuống, khóc lóc kêu: “Đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi, tôi đưa hết tiền cho anh, anh tha cho tôi đi!”

Người áo đen không khỏi cười phá lên, gã lạnh giọng nói: “Cậu Vương thường ngày cao cao tại thượng, bây giờ lại như chó nhà có tang, buồn cười, thật là buồn cười!”

Loại người chỉ biết ăn uống chơi đùa như cậu Vương, vào đối mặt với sinh tử làm gì còn khí phách gì đáng nói?

“Tất cả mọi người, quỳ xuống hết cho tôi!” Người áo đen gầm lên một tiếng, mọi người ở hiện trường lập tức hai chân mềm nhũn, bịch bịch quỳ xuống đất.

Người áo đen cười lạnh nói: “Ngoan ngoãn quỳ ở đây, nếu ai dám có tâm tư gì không đứng đắn, đừng trách tôi không khách sáo.”

Nói xong, người áo đen trực tiếp đi qua, cất Tình Yêu Vĩnh hằng và tất cả những vật phẩm đấu giá ở hiện trường vào túi của mình.

Thuyền tiếp tục chạy, người áo đen hơi lườm bọn họ, nói: “Mỗi người đưa 350 tỉ mua mạng, đưa tiền trước có thể sống, không có tiền thì chờ chết.”

Sau khi vứt ra những lời này, người áo đen quay đầu ra ngoài.

Gã đầu trọc canh chừng ở cửa, lạnh lùng nhìn mọi người, nếu ai dám hành động thiếu suy nghĩ, gã đầu trọc sẽ không chút do dự đánh chết.

“Làm sao bây giờ?” Có người kinh hoảng nói.

“Còn làm gì được nữa, lấy tiền thôi!”

“Anh thật sự cho rằng lấy tiền ra thì hắn ta sẽ tha cho chúng ta hả? Mấy tên đạo tặc này lòng dạ độc ác, làm việc tàn nhẫn, sao có thể cho chúng ta cơ hội còn sống rời khỏi?”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.

“Mau gọi Tần Trạm kia trở về, anh ta là đại tông sư, còn dám khiêu chiến với nhà họ Tô, tuyệt đối có thể giết người áo đen này!” Lúc này, bỗng nhiên Viên Minh hô lớn.

Đến giờ phút này, mọi người chợt nhớ tới Tần Trạm.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, có chút không biết làm sao.

“Chúng ta đuổi anh ta đi, anh ta còn có thể quay lại sao?” Không biết là một câu của ai khiến mọi người tuyệt vọng.

Lúc này Tần Trạm đang nằm trên boong thuyền hóng gió.

“Thật là thoải mái.” Tần Trạm uống một ngụm rượu vang, tiện tay ăn một miếng bít tết.

“Mấy kẻ giàu có này thật biết hưởng thụ!” Tần Trạm không nhịn được nói thầm.

Tô Uyên cười nói: “Cầm 3500 tỷ mua một sợi dây chuyền, anh cũng là kẻ giàu c.”

“Cũng đúng.” Tần Trạm nhẹ gật đầu: “Chờ lúc nào công thành danh toại rồi, anh sẽ bao một hải đảo, đến lúc đó chúng ta tổ chức hôn lễ trên đảo!”

“Ừm, ý tưởng rất không tệ.” Tần Trạm và Tần Trạm bắt đầu mơ mộng với Tần Trạm.

Một tiếng nữa trôi qua, thuyền chậm rãi tới gần một hải đảo.

Lúc này, đột nhiên Tần Trạm đứng dậy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm đáy biển, cau mày nói: “Dưới đáy biển này có gì đó.”

“Có gì?” Phân thân của Tô Uyên chỉ là một người bình thường, tất nhiên không cảm giác được.

Tần Trạm cau mày nói: “Anh cảm nhận được dao động lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lực lượng này tuyệt đối không kém gì đại tông sư, thậm chí là võ tông!”

Tần Trạm thả thần trí của mình, thử tìm ra vật ấy. Đáng tiếc là sau khi thần trí của anh chạm vào mặt biển liền trực tiếp biến mất.

Thuyền dừng lại trước hải đảo, chỉ chốc lát sau, Tần Trạm đã nhìn thấy gã đầu trọc canh chừng một đám người, từ trong hội đấu giá đi ra.

“Tần Trạm, mau cứu tôi!” Viên Minh lập tức hét lên: “Trên thuyền này có đạo tặc, bọn họ muốn giết chúng tôi!”

Tần Trạm liếc mắt nói: “Liên quan gì đến tôi? Các người có tiền như vậy, mau lấy tiền ra đập chết bọn họ đi!”

“Anh!” Viên Minh tức tới mức thở hổn hển.

“Tần Trạm, anh mau cứu tôi, tôi cho anh 3500 tỉ, Tình Yêu Vĩnh Hằng tôi cũng tặng cho anh được không?!” Cậu Vương vẻ mặt thấp kém nói.

“Câm miệng.” Lúc này, gã đầu trọc đưa tay vỗ đầu anh ta một cái.

Cậu Vương không dám nhiều lời, chỉ có thể dùng ánh mắt không ngừng cầu xin Tần Trạm tha thứ.

Tần Trạm lại như không phát hiện, tự mình uống rượu vang.

Người trên thuyền dưới sự dẫn dắt của gã đầu trọc, chậm rãi đi lên hải đảo.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi xuống đi.” Tần Trạm nói với Tô Uyên.

Tô Uyên nhẹ gật đầu, hai người cùng nhau lên hải đảo.

Lúc này, một người áo đen chậm rãi xuất hiện, ánh mắt của gã nhanh chóng rơi lên người Tân Trạm.

“Anh đừng nhìn tôi, tôi không có tiền.”

Tân Trạm nói: “Tôi là trà trộn vào, anh cũng thấy rồi đấy, tôi bị đám người này đuổi ra ngoài.”

Người áo đen không lên tiếng, lông mày nhíu lại.

Sau đó, gã đi tới trước mặt Tân Trạm, lạnh giọng nói: “Đại tông sư?”

Tần Trạm kinh ngạc nói: “Tôi đã thu liễm hơi thở mà anh cũng nhìn ra được hả?”

Người áo đen khế hừ một tiếng, gã ngẩng đầu, trong mắt lại tản ra ánh sáng yêu dị.

Tân Trạm lập tức cảm giác được một cỗ sức mạnh kỳ lạ xông thẳng vào giữa mày của mình, như thể muốn khống chết thần trí của anh.

“Khống Hồn Thuật?” Tân Trạm nhíu mày, tâm thần anh khẽ động, kim quang trong đầu lập tức bộc phát, cắt đứt thần thức của người áo đen!

Sắc mặt người áo đen hơi thay đổi, cau màu nói: “Cậu là ai, sao thần thức lại mạnh như vậy?

Tần Trạm híp mắt nói: “Khuyên anh một câu, tốt nhất đừng tới trêu chọc tôi.”

Người áo đen suy tư một lát, sau đó gật đầu nói: “Tôi cũng khuyên cậu một câu, tốt nhất đừng xen vào việc của người khác.”

Nói xong, người áo đen liền trực tiếp rời khỏi.

“Tân Trạm, cầu xin anh cứu chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của anh!” Một đám người nắm lấy cơ hội, liều mạng kêu to.

“Bạch!”

Lúc này, trên hải đảo bỗng nhiên nổi lên từng trận sương mù, sau khi sương mù quét qua, đám người này lập tức cảm giác toàn thân không còn sức, vô cùng đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment