Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 352

Chương 352

Màu vàng kim óng ánh quanh người cực kỳ đẹp đẽ, gần như chiếu sáng cả khe núi!

Ngay cả mắt của anh giờ phút này cũng biến thành màu vàng kim!

Một luồng sức mạnh cực kỳ mênh mông tràn ngập cả người, hai đầm của Tân Trạm nhẹ nhàng siết chặt, hơi thở trước nay chưa từng có liên bao bọc cá song quyền của anh! Ngay tại giờ khác bước vào võ tông, tâm tính của Tân Trạm cũng lặng lẽ nảy sinh thay đổi, tất cả cảm xúc giống như biến thành một hồ nước, yên ả mà thần bí.

“Đây chính là sức mạnh võ tỏng.” Tân Trạm thấp giọng lẩm bẩm, anh thậm chí cảm giác một quyền này của mình đủ để phá nát tất cả!

Ánh sáng vàng trên người bắt đầu thu liễm từng chút, dung hợp với cơ thể của anh.

Giờ phút này cơ thể của Tân Trạm đã đạt tới cường độ trước nay chưa từng có!

Vài giây sau, cuối cùng ánh sáng này cũng biến mất hoàn toàn, tất cả đều yên bình trở lại.

“Phù.”

Tân Trạm tùy ý thả hơi thở trong người, trong nháy mắt, toàn bộ khe núi đất rung núi chuyển! Vô số đá vụn bị đánh bay trong nháy mắt, biến thành bột mịn giữa không trung.

“Có người đến?” Đồng tử Tân Trạm quét về một hướng, vẻ mặt lạnh nhạt coi trời bằng vung. Giờ phút này Tân Trạm cực kỳ khát vọng chiến đấu, anh vội vã muốn biết sau khi bước vào võ tông, cuối cùng sẽ có sức mạnh cường đại như thế nào! “Veo!

Một bóng người từ không trung xẹt qua, “bịch” một tiếng đáp xuống trước mặt Tân Tram. Người đến chính là tam hộ pháp của nhà họ Tô, thân hình ông ta cao lớn, hơi thở mạnh mẽ, trên mặt mang nụ cười giễu cợt.

“Tân Trạm, cậu vậy mà lại trốn ở chỗ này.” Tam hộ pháp quét mắt nhìn bốn phía, cười nhạt nói: “Chẳng lẽ vừa rồi là cậu đang độ kiếp?”

Tân Trạm hơi hip mặt, thán nhiên hỏi: “Ông là ai?”

“Cậu không cần biết thân phận của tôi, Tam hộ pháp cười nhạt nói: “Cậu chỉ cần biết, hôm nay cậu phải chết ở chỗ này là đủ rồi.”

“Chết ở chỗ này?” Tân Trạm nở nụ cười: “Võ tông lục phẩm, thực lực xem như không tệ”

Tam hộ pháp nhíu mày, ông ta quát lớn: “Tân Trạm, chang lẽ cậu cho rấng từng chém mấy võ tông thì vô địch thiên hạ hay sao! Tôi nói cho cậu biết, đừng lấy mấy thứ cá thối tôm nát kia đặt ngang hàng với tôi!”

Tân Trạm bĩu môi nói: “Trong mất tôi, ông cũng chẳng khác gì bọn họ đâu.”

“Vù vù vù!”

Lúc này, từ nơi không xa lại có mấy hơi thở ngang ngược bản về phía này! “Còn có viện binh?” Tần Trạm có chút kinh ngạc: “Tôi chỉ là một đại tông sư, vậy mà phải tới bảy vị võ tông?”

“Thần trí của cậu ngược lại có chút nhanh nhen đấy.” Tam hộ pháp nở nụ cười lạnh. Tân Trạm từ dưới đất đứng dậy, giờ phút này hơi thở trên người anh cực kỳ tầm thường, gần như chẳng khác gì người bình thường.

Rất nhanh, sáu hộ pháp còn lại đều chạy tới nơi này. Bon họ đứng thành một hàng, hơi thở mạnh mẽ triệt để bao bọc Tân Trạm.

“Nếu như tôi đoán không nhầm, các người là người của nhà họ Tò đúng không?” Tần Tram thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy vị hộ pháp lập tức biến đổi.

Anh, làm sao biết được? “La lầm hả?” Nhìn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, Tân Trạm không khỏi nở nụ cười. Anh liếc nhìn thần sắc của bon ho, thán nhiên nói: “Các người có tổng cộng bảy người, hơn nửa thực lực đều ở cánh giới võ tông lục phẩm, trừ đại thể gia ra, không ai có thể lấy ra được.”

“Nhà họ Tô có tổng cộng tám hộ pháp, đại hộ pháp đã bị trục xuất khỏi gia môn, vì vậy chi còn lại bảy người, mà con số này vừa khéo ăn khớp với các người Tân Trạm bình tĩnh phân tích.

Nhị hộ pháp giận dữ nói: “Đừng có nói bậy! Tân Trạm, cậu đắc tội quá nhiều người, hôm nay phải chết ở chỗ này!”

“Chết ở chỗ này?” Tần Trạm nở nụ cười lạnh: “Nếu như tôi đoản không nhầm, mệnh lệnh các người nhận được không phải giết tôi, mà là phế tôi, tránh cho Tô Vũ mất mặt, đúng không?”

Lần này, mấy hộ pháp hoàn toàn không có cách nào duy trì bình tĩnh.

Tân Trạm há mồm đã vạch trần thủ đoạn bọn họ khổ sở giấu giếm, chuyện này quả thực khiến bọn họ khiếp sợ không gì sánh nổi.

“Ha ha, đúng là xem thường cậu rồi.” Nhị hộ pháp tiến lên một bước, ông ta lột cái khăn che mặt xuống, để lộ gương mặt thật.

Đó là một gương mặt trông cực kỳ xấu xí, trên làn da thô ráp chẳng chit mấy vết sẹo, giong như mấy con rết bò trên mặt. Mấy vị hộ pháp còn lại cũng nhao nhao tháo mặt nạ, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.

“Đừng tưởng rằng cậu Tô sợ cậu, theo bản lĩnh của cậu, căn bản không phải đối thủ của cậu Tô.” Nhị hộ pháp thản nhiên nói: “Chỉ là ông chủ chúng tôi khá cẩn thận, thích không chế mọi thử trong tay mình mà thôi.”

“Thật không khéo.” Tân Trạm nhếch miệng cười nói: “Tôi thích nhất là phá vỡ khống chế của người khác.

“Muốn chết!” Nhị hộ pháp phẫn nộ quát một tiếng, năm đấm to của ông ta ngưng tụ tia sáng chói mắt, một cơn gió kinh khủng đập vào mặt!

Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp từ nơi không xa đạp bước mà tới.

“Bảy vị hộ pháp của nhà họ Tô đối phó một vãn bối, truyền đi cũng không sợ bị người ta cười đến rụng răng

Giọng nói xa xăm truyền vào tai mọi người. Nhị hộ pháp đột ngột quay đầu, lông mày lập tức nhíu lại.

“Phủ chủ phủ Dược Thần?” Nhị hộ pháp híp mắt: “Thế nào, bà muốn nhúng tay vào việc này hả?”

Phủ chủ thản nhiên nói: “Ông thấy sao?”

“Ha ha ha ha!” Nhị hộ pháp cười phá lên: “Đúng là thu hoạch ngoài ý muốn! Bà chủ xem bà như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu như mang đầu của bà về, chắc chắn bà ấy vô cùng vui vẻ!”

Trên mặt phủ chủ không nhìn ra chút dao động cảm xúc nào, giống như mãi mãi cũng là dáng vẻ lạnh lùng kia.

Trong nháy mắt, phủ chủ đã đi tới trước mặt Tần Trạm.

Bà cười nhạt nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho tôi.” Dứt câu, phủ chủ lặp lại chiêu cũ, chân bà giẫm nhẹ xuống đất, hơi thở màu xanh nhạt lập tức khuếch tán ra bốn phía.

“Phủ chủ đại nhân.” Đúng lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm đưa tay cản phủ chủ. Anh nhìn phủ chủ, nở nụ cười nói: “Phủ chủ đại nhân, lần này tôi muốn tự mình thử xem!

Lần đầu tiên phủ chủ lộ vẻ mặt kinh ngạc, bà cau mày hỏi: “Cậu có biết thân phận của bảy người này là gì hay không? Bọn họ không phải võ tông bình thường.”

“Tôi biết.” Tần Trạm hít sâu một hơi: “Tôi muốn thử xem.” Phủ chủ trầm mặc một lát, bà thu hồi linh hóa, gật đầu bảo: “Được.”

Sau đó, phủ chủ liền lui sang một bên.

Cho dù là vậy nhưng ảnh mắt phủ chủ vẫn nhìn chằm chằm bảy vị hộ pháp này, chi cần có gì ngoài ý muốn, chắc chắn phủ chủ sẽ lập tức ra tay.

“Nhãi ranh, cậu thật sự muốn chết, chỉ một đại tông sư mà dám khiêu chiến bảy người chúng tôi.” Nhi hộ pháp nở nụ cười lạnh.

Nói xong, hơi thở trên người ông ta lập tức nổ bung! Trong chớp mắt, dưới chân ông ta tạo thành một cái hổ đất thật lớn, giống như một quả bom nổ tung!

Tân Trạm lạnh lùng nhìn về phía nhị hộ pháp, đúng lúc này hơi thở trên người anh cũng lập tức thả ra! “Âm!”

Một luồng áp bức mạnh mẽ gấp mấy lần, dùng khí thế không thể địch nổi tràn ra xung quanh. Trong nháy mắt hơi thở trên người nhị hộ pháp đã bị nghiền ép vô tình!

Bình Luận (0)
Comment