Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 4

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang bên này, không chỉ vì sức hấp dẫn của siêu xe hàng đầu mà còn vì khí chất độc đáo của cô gái này.
“Cô Uyên, sao cô lại đến đây?” Tâm trạng Tần Trạm không vui, chỉ cười miễn cưỡng.

Tô Uyên là người thông minh, cô liếc nhìn chị em nhà họ Lâm cách đó không xa, cười khẽ nói: “Tối nay ông nội tôi có bữa tiệc, anh quên rồi hả? Mau lên xe đi.”

Tần Trạm vốn không định tham gia bữa tiệc này, nhưng từ chối một cô gái xinh đẹp nhường này ngay trước mặt cô ấy thì chắc là không ai làm được đâu. Vì thế, Tần Trạm gật đầu, lên xe của Tô Uyên. Tiếng động cơ vang | lên, Ferrari lao đi như bay, bụi đất văng tung tóe khiến chị em nhà họ Lâm và Dương Nghị mặt xám mày tro.

“Sao thằng bất lực đó lại quen với loại phụ nữ như vậy?” Lâm Khinh Thiền tức giận giậm chân. So với cô gái kia, chiếc Mercedes của Dương Nghị có vẻ không đáng nhắc tới.

Dương Nghị còn đang đắm chìm trong sắc đẹp của Tô Uyên, còn chưa hoàn hồn. Thấy thế, Lâm Khinh Thiền càng tức giận hơn. Cô ta hung tợn nhéo Dương Nghị, tức giận nói: “Anh nhìn gì vậy hả? Nếu anh thích thì đuổi theo cô ta đi!”

Lúc này Dương Nghị mới tỉnh táo lại, vội cười nói: “Xem em kìa, trong lòng anh chỉ có mình em thôi, sao lại nhìn người khác. Anh chỉ đang nghĩ loại phế vật như Tần Trạm thì sao có thể thông đồng với cô gái như vậy mà thôi.”

“Chắc chắn là tìm người đóng kịch” Lâm Tuyết Trinh phồng má. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô ta biết rõ Tô Uyên xinh đẹp hơn mình nhiều.

“Chắc chắn là như thế” Lâm Khinh Thiền gật đầu. Trong mắt cô ta, Tần Trạm chính là một tên phế vật, sao có thể cua được con gái vừa đẹp vừa giàu?

“Được rồi, kệ cậu ta, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, lát nữa sẽ bị trễ giờ mất.” Dương Nghị cười khẽ.

Biệt thự nhà họ Tô tọa lạc tại chính giữa khu biệt thự quý phái nhất Đạm Thành. Nơi này là một khu vườn nhỏ, mà biệt thự của nhà họ Tô nằm trong khu vườn nhỏ này.

“Thưa ông chủ, tôi đã đi điều tra, Tần Trạm thuở nhỏ không cha không mẹ, được ông cụ nhà họ Lâm nhận nuôi, sau này ở rể nhà đó.” Một người đàn ông tây trang giày da cung kính đứng trước mặt cụ Tô.

Cụ Tô cau mày, hỏi: “Nhà họ Lâm? Nhà | họ Lâm ở thủ đô hả?”

“Không, là nhà họ Lâm ở Đạm Thành.” Quản gia vội giải thích.

“Chưa nghe nói bao giờ.” Cụ Tô lắc đầu, lại hỏi: “Vậy ta cậu ta không có bối cảnh gì?”

“Vâng, hơn nữa tôi đã điều tra cuộc đời của cậu ta, cũng không có kinh nghiệm hành nghề y, mấy năm qua vẫn ở nhà họ Lâm giặt giũ nấu cơm.” Quản gia đáp.

Nghe đến đây, cụ Tô không khỏi bật cười, lắc đầu thở dài: “Xem ra tôi đã coi trọng cậu ta mất rồi.”

Quản gia cũng im lặng gật đầu, dường như tán thành lời nói của cụ Tô.

“Ông chủ, bác sĩ Tấn ở thủ đô đã đồng ý khám bệnh cho ngài.” Quản gia nói tiếp.

Nghe vậy, cụ Tô nhất thời mừng rỡ, vội vuốt râu: “Xem ra mặt già của tôi vẫn còn chút thể diện.”

“Ông chủ cứ nói đùa”

Đúng lúc này, Tô Uyên và Tần Trạm cùng nhau vào phòng.

“Ông nội, con đã dẫn anh ấy tới rồi nè.” Tô Uyên kéo tay cụ Tô làm nũng.

Cụ Tô cười cưng chiều: “Được rồi, mau ngồi vào chỗ đi.”

Sau đó, mấy người cùng vào phòng khách trong biệt thự.

Phòng khách được trang hoàng theo phong cách cổ điển, hầu hết đồ dùng đều được chế tạo bằng gỗ thật, có gỗ lim, gỗ lê thượng đẳng, gỗ nam, thậm chí là gỗ tử đàn. Tần Trạm ngồi trước bàn ăn, có vẻ câu nệ, cụ Tô trông có vẻ hiền hòa, nhưng lại không giận mà uy, khiến người ta nơm nớp. Không | lâu sau đã có người hầu bưng đồ ăn lên. Tần Trạm chưa bao giờ thấy những món ăn này bao giờ, ngay cả ở nhà họ Lâm cũng chưa từng có ai được ăn.

“Đây là rượu vang tôi mang về từ nước ngoài, rót cho cậu Trạm một ly đi.” Cụ Tô vuốt râu cười nói.

Người hầu vội tiến lên, rót một ly rượu vang cho Tần Trạm. Tần Trạm không biết nên nói gì, chỉ có thể nói cảm ơn liên tục. Cách đó không xa, thấy anh câu nệ như thế, Tô Uyên không nhịn được che miệng cười khē.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn đã nếm, Cụ Tô lau miệng, hiền lành nhìn Tần Trạm, nói: “Cậu Trạm, cậu đã cứu tôi một mạng, nói đi, cậu muốn gì, tôi đều có thể thỏa mãn cậu.”

Tần Trạm vội lắc đầu: “Nếu không phải cô Uyên đã cứu tôi thì có lẽ tôi đã chết ở ven đường, tôi cứu ông cũng là điều nên làm, cho nên. Tôi không cần gì đâu.”

“Thật sao?” Cụ Tô cười khẽ.

Tần Trạm còn chưa kịp trả lời thì Tô Uyên đã nói: “Xưa nay ông nội tôi chưa bao giờ nợ ân tình của người khác, anh mau nói thẳng đi, không có chuyện gì ở Đạm Thành này mà ông nội tôi không thể giải quyết.”

Tần Trạm hé miệng, trong đầu anh chợt hiện lên vô số suy nghĩ, thậm chí nghĩ đến chuyện mượn tay cụ Tô dạy cho đôi cẩu nam nữ Lâm Khinh Thiền và Dương Nghị một bài học. Nhưng cuối cùng, Tần Trạm chỉ lắc đầu nói: “Tôi không cần gì cả.”.

Điều này khiến Tô Uyên thoáng kinh ngạc, ánh mắt hiện một tia khác thường. Cụ Tô mỉm cười, lập tức phất tay, quản gia vội lấy một tấm thẻ ngân hàng.

“Trong thẻ này có chút tiền, mặc dù không nhiều, nhưng cũng là tấm lòng của tôi. Cậu Trạm đừng từ chối.” Cụ Tô cười khẽ.

Tần Trạm đang định từ chối thì Tần Trạm đã nhét thẻ ngân hàng vào túi anh, chớp mắt nói: “Anh nhận đi, nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ trên người anh không có xu nào hết, đúng không?”

Tần Trạm không nhịn được cười khổ. Cô nói không sai, anh bị nhà họ Lâm đuổi ra thì làm gì có xu nào.

Sau bữa cơm, cụ Tô phất tay nói: “Tôi hơi mệt mỏi nên xin đi nghỉ trước, cậu Trạm không ngại thì có thể ở lại nhà họ Tô một khoảng thời gian.

Tần Trạm vội đứng dậy nói: “Không cần, tôi còn có việc… Tôi đi trước đây.”

Tần Trạm ở nhà ba năm nên tính cách hơi khép kín, không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Nói xong, Tần Trạm nhanh chóng chạy ra ngoài như bỏ trốn.

Trên tầng hai biệt thự nhà họ Tô, Tô Uyên vội chạy đến trước mặt cụ Tô, phấn khởi nói: “Ông nội, Tần Trạm đã đồng ý chữa bệnh cho ông rồi.”

Cụ Tô lại không vui mừng như cô nghĩ, chỉ cười khẽ: “Người trẻ tuổi đó hoàn toàn không biết y thuật, sao có thể chữa bệnh cho ông.”

Tô Uyên nhăn mày, không vui nói: “Ông điều tra anh ấy hả?”

“Uyên à, con đừng trách ông cẩn thận, gia đình như chúng ta thì không biết có bao nhiêu người theo dõi, ông không thể không đề phòng.” Cụ Tô thở dài: “Bác sĩ Tấn ở thủ đô đã đồng ý khám bệnh cho ông rồi, không cần làm phiền Tần Trạm.”

Mặc dù nói vậy, nhưng Tô Uyên vẫn không vui vẻ, tức giận nói: “Anh ấy đã cứu ông, sao lại không biết y thuật! Con không quan tâm, người ta đã đồng ý với con rồi, ông phải để anh ấy chữa cho ông!”

Cụ Tô bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ông đồng ý là được chứ gì.”

“Thế mới đúng chứ” Tô Uyên khẽ hừ.

Mặc dù cụ Tô đã đồng ý với Tô Uyên, nhưng trong lòng ông vẫn không cho là đúng. Ông đã biết quá trình chữa bệnh của Tần Trạm, chỉ đặt tay lên trán mình thì sao có thể chữa bệnh. Theo ông thì Tần Trạm chỉ may mắn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment