Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 411

Chương 411:

Thất Quân “Ở đâu có bảo bối, ở đó có Diệp Thành tôi.”

Tần Trạm cười ha ha nói: “Vừa hay có chuyện cần anh giúp đỡ.”

“Haizz, vậy đúng là trùng hợp, tôi cũng có chuyện muốn mời anh giúp đỡ” Diệp Thành cười to nói: “Thấy ngọn núi kia không? Bên trong ẩn giấu một con thú to!

Trên dưới con thú này đều là bảo bối!

Chúng ta liên thủ chế phục nó, đến lúc đó chia đều!”

Tần Trạm vừa định nói chuyện, lúc này bên cạnh đột nhiên có người gọi anh một tiếng.

Xoay người lại nhìn, vậy mà lại thấy được một người quen.

Người quen này không phải ai khác, đúng là Hạng Mỹ Tuyết của nhà họ Hạng!

Lúc này bên cạnh cô ta là một người đàn ông xa lạ cao to.

“Tân Trạm, sao anh lại tới đây?” Hạng Mỹ Tuyết có chút ngạc nhiên vui mừng nói.

Tần Trạm cười nói: “Tôi còn cảm thấy lạ sao cô lại tới đây.”

Hạng Mỹ Tuyết che miệng cười khẽ.

Chương 411 Khải Văn tức tới mức toàn thân phát run, từ khi ông ta xuất đạo tới nay, trên người luôn mang theo vầng sáng thiên tài!

Mỗi một người gặp ông ta, đều nói ông ta là kỳ tài trăm năm hiếm có!

Mà bây giờ, vậy mà ông ta bị người ta trào phúng là phế vật trước mặt mọi người!

Đả kích này, khiến Khải Văn gần như mất đi lý trí.

“Cậu muốn chết!” Khải Văn nổi giận hét lên một tiếng, toàn thân cuồn cuộn khí kình, “vù” một tiếng xông về phía Tần Trạm!

Khải Văn không chỉ là một luyện dược sư, đồng thời ông ta còn là một đại tông sư đỉnh phong!

Một quyền này, bao hàm tất cả nội kình của ông ta, có thể nói là vô cùng mạnh mẽ!

Đáng tiếc chính là, ông ta đụng phải Tần Trạm.

Thân thể Khải Văn mới bay tới, đã bị Tần Trạm đánh bay ra ngoài, nửa gương mặt bị đánh nát!

Ông ta vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng liên tục thất bại mấy lần rồi.

“So về tốc độ ông không sánh bằng, so về cấp dược phẩm ông không sánh bằng, luận về võ lực ông vẫn không sánh bằng, ông không phải là phế vật, vậy thì là gì?” Tần Trạm từ trên cao nhìn xuống Khải Văn, vẻ mặt lạnh nhạt khiến người ta vô cùng tuyệt vọng.

“Á!” Khải Văn khàn giọng gầm thét, gần như sụp đổ.

Hội trưởng ở trên đài nghiến chặt răng, mặt xám như tro tàn.

Lúc này Tân Trạm ngẩng đầu nhìn về phía hội trưởng ở trên không, cười mỉa nói: “Ông không phải là đối thủ của phủ chủ, vĩnh viễn cũng không phải.”

“Ranh con, ăn nói ngông cuồng!” Hội trưởng lập tức đập bàn đứng dậy!

Tần Trạm cười mia nói: “Ông cũng muốn tới thử sao?”

Hội trưởng há miệng thở dốc, tâm lý lập tức có vài phần sợ hãi.

Đối mặt với Tần Trạm, ông ta không có một chút phần thắng.

“Phù”, hội trưởng hít sâu một hơi, khiến mình tỉnh táo lại.

Sau đó ông ta cười mỉa nói: “Được, được lắm, Tần Trạm đúng không, tôi nhớ kỹ cậu rồi!”

“Yên tâm, tôi sẽ quên ông nhanh thôi.” Tần Trạm nói: “Vai phụ giống như ông, còn không đáng để tôi nhớ kỹ.”

Sau khi nói xong những lời này, Tần Trạm cầm Song Long Đan nhảy từ trên đài xuống.

Trong mắt Lâm Tuyết Trinh ở bên cạnh tỏa sáng, cô ta mím chặt môi, hưng phấn không nói nên lời.

Lúc này, Lâm Tuyết Trinh chỉ cảm thấy Tần Trạm trước mặt mình là một anh hùng!

“Hừ, trái lại có bản lĩnh, nhưng đáng tiếc quá kiêu ngạo rồi.” Tiết Thiên Tung thản nhiên nói.

Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.

Dù sao nhà họ Tiết cũng là bạn của phủ chủ, tất nhiên là Tần Trạm sẽ cho chút mặt mũi. “Đi thôi.” Tần Trạm kéo Lâm Tuyết Trinh, đi nhanh về phía cửa. Tiết Thiên Tung và Tiết Nguyệt vội vàng đuổi theo.

Mới đi ra khỏi cửa, trong dãy núi cách đó không xa truyền tới tiếng bùng nổ ngập trời!

“Hửm?” Tần Trạm nhíu mày, thần thức của anh mở ra, chỉ trong nháy mắt cảm nhận được mấy bóng người trong dãy núi.

Mấy người này, thực lực của mỗi người đều không kém, không có người nào thấp hơn võ tông.

“Có linh khí thổn thức, giống như có thứ gì đó sắp xuất thế.” Tần Trạm trầm giọng nói.

Sau đó anh nói với Tiết Thiên Tung: “Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, tôi còn có chuyện phải làm, không tiếp nữa.”

Sau khi nói xong những lời này, Tần Trạm lập tức kéo Lâm Tuyết Trinh, sau đó bước một bước, “vèo” một tiếng, nhanh chóng đi về phía dãy núi kia.

Tiết Thiên Tung có chút không vui nói: “Người này, đúng là không lễ phép chút nào.”

“Đúng đúng đúng!” Tiết Nguyệt cũng gật đầu nói: “Anh, chúng ta mặc kệ anh ta đi!”

Tiết Thiên Tung thở dài, nói: “Nếu ba bảo anh bảo vệ anh ta, tất nhiên là anh không thể ném anh ta ở trên đường mặc kệ được.”

Vì thế Tiết Thiên Tung cũng vội vàng đuổi theo sau.

Trong hội trường, vẻ mặt Khải Văn bị thương, mà vẻ mặt hội trưởng thì vô cùng lạnh lùng.

“Người này tuyệt đối không thể giữ lại!” Hội trưởng hít sâu một hơi: “Mọi người sắp xếp xong chưa?”

“Xin hội trưởng yên tâm.” Trợ lý bên cạnh ông ta cười nói: “Thất Quân đã đợi từ lâu.”

“Thất Quân?” Hội trưởng nhíu mày nói: “Là Thất Quân trong công ty Mir kia sao?”

“Không sai.” Trợ lý mỉm cười nói: “Ở trước mặt Thất Quân, đại tông sư võ tông gì đó, đều không đáng nhắc tới.”

Trên mặt hội trưởng xuất hiện nụ cười, ông ta gật đầu nói: “Được, thông báo với bọn họ, có thể ra tay rồi.”

Chỗ dãy núi, khí kình khủng bố tỏa từ trong mấy ngọn núi to ra.

Khí kình này vô cùng khủng bố, gần như sắp đánh vỡ núi sông.

“Ai da mẹ kiếp!” Tần Trạm vừa đến, thì thấy một bóng người bị đánh bay ra!

Mà nhìn thấy người này xong, Tần Trạm lại ngây ngẩn cả người.

“Diệp Thành?” Tần Trạm bước lên một bước, thuận tay túm chặt anh ta. Diệp Thành cũng sửng sốt một lát, sau đó mừng rỡ nói: “Người anh em, anh đây là chuẩn bị tới tìm tôi nương tựa sao?”

Tân Trạm trợn trằng mắt, nói: “Bây giờ nghiệp vụ đều phát triển tới nước ngoài rồi hả?”

Diệp Thành có chút tự hào cười nói: nói: “Ngay cả Dược Vương của Việt Nam xuất thế, chúng tôi đều có thể nhận được tin, huống chỉ là bản địa nước Mĩ”

Tần Trạm gật đầu nói: “Điều này cũng đúng.”

“Giới thiệu với anh, vị này là Tân Trạm mà em từng nhắc với anh.” Sau đó Hạng Mỹ Tuyết chỉ người đàn ông cao to bên cạnh: “Vị này là anh trai tôi, Hạng Việt Khang.’ Hạng Việt Khang khẽ gật đầu nói: “Xin chào, anh là bạn trai của Tô Uyên đúng không?”

Nhắc tới Tô Uyên, Hạng Mỹ Tuyết không khỏi thở dài.

Cô ta nhẹ giọng nói: “Tân Trạm, chuyện Tô Uyên tôi đều nghe nói rồi, anh đừng đau buồn quá.”

Trong đôi mắt Tần Trạm hiện lên bi thương, sau đó cười nói: “Không sao, đều đã qua cả rồi.”

“Cô Hạng, hai người quen nhau à?”

Lúc này, đám người Tiết Thiên Tung đi từ xa tới.

Hạng Mỹ Tuyết kinh ngạc nói: “Sao anh cũng ở đây?”

Tiết Thiên Tung liếc mắt nhìn Tần Trạm một cái, nói: “Vâng lệnh bảo vệ anh ta.”

“Thì ra là vậy.” Hạng Mỹ Tuyết hiểu ra.

“Haizz, hóa ra mọi người đều quen nhau, rất đúng lúc, chúng ta liên thủ giết chết con linh thú kia, đến lúc đó cùng nhau chia, thế nào?” Diệp Thành tiến lại gần nói.

“Đang có ý đó đây.” Hạng Mỹ Tuyết khế cười nói.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có sát khí tỏa ra mà đến!

Sau đó Tần Trạm chỉ cảm thấy sau lưng nóng cháy!

Tần Trạm vội vàng nhảy dựng lên, nhảy lên cao mấy chục mét.

Ngay lúc Tần Trạm tránh đi, một quả pháo nổ tung dưới chân Tần Trạm! Cả mặt đất lập tức bị dập nát!

Tần Trạm nhíu mày, ánh mắt không khỏi nhìn về phía trước.

Chỉ thấy có bảy người đàn ông mặc đồ đen, đang lạnh lùng nhìn Tần Trạm.

 

Bình Luận (0)
Comment