Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 441

Chương 441

Sắc mặt Tẩn Trạm lạnh lẽo, vô thức lùi lại hai bước.

Đây hiển nhiên là sát chiêu cuối cùng của Ngự Ma Quân, Tần Trạm không thể không để phòng.

Mà đúng lúc này, cách đó không xa Hầu Từ cũng bắt đầu thôi động sát thuật cuối cùng, hiển nhiên hai người bọn họ không muốn kéo dài nữa.

Ảnh sáng trên tay Hầu Tử bắt đầu thay đổi, sau cùng thế mà biến hóa ra một dị tượng.

Nghe đồn đại võ tông có thể thôi động ra di tượng, tuy Hầu Từ này chỉ mới là nửa bước đại võ tông, nhưng đã có thể thôi động ra dị tượng, quả thật là khiến cho người ta giật mình,

Hai mặt Tần Trạm đều là địch, anh nâng tay lên, hai nắm đấm cứ như thế loáng thoáng hóa rồng.

Liếc thoáng qua, giống như hai cái đầu rồng trên tay. “Rám!” Ngự Ma Quân giậm chân bước đến, gã ta hoàn toàn đem thân thể của mình hóa thành một thuật pháp, muốn cho Tần Trạm một kích thật mạnh.

Tấn Trạm không dám lơ là, chi có thể dùng nắm đấm đổi kháng chính diện.

Sau khi va chạm mạnh, một âm thanh đinh đai nhức óc vang lên.

Trong nháy mắt, thần thức của Tần Trạm bị giáng một đòn nặng nề, trước mắt anh gần như hóa thành một mành trắng xóa, toàn bộ thế giới giống như đang xoay tròn.

Sức mạnh sấm sét này và thẩn thức của anh quần quanh một chỗ, không ngừng va chạm trong đầu Tần Tram. “Chính là lúc này!” Hầu Tử cười khẩy một tiếng, gã ta thúc giục dị tượng, toàn bộ thân thể đánh về phía Tần Trạm.

Trong nháy mắt này Tần Trạm cảm giác định đầu mình giống như bị một ngọn núi lớn đè lên, gần như đè nát anh thành thịt vụt.

Dị tượng này giống như một thể giới nhỏ, một sức mạnh mà không thể diễn tà được bằng lời, một khi giáng xuống sẽ giống như long trời lở đất, Vèo!

Đủng vào lúc này, trên đỉnh đầu của Tấn Tram đột nhiên xuất hiện một ngọn núi nhỏ.

Toàn bộ ngọn núi nhỏ này đều phát sáng, nó giống như một khối thiên thạch, thế mà trực tiếp chui vào bên trong dị tượng của Hầu Tử.

Rẩm.

Trong nháy mắt khi mà ngọn núi nhỏ chui vào bên trong, dị tượng của Hầu Tử trực tiếp bị vỡ nát, mà ngọn núi nọ kia cũng hóa thành bột mịn trong chớp mắt. “Con mẹ nó, the mà lại hủy đi bào bối của tôi!” Bên cạnh truyền đến một giọng nói đau lòng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Thành đang không ngừng xoa lồng ngực của mình.

Sắc mặt Hầu Từ lạnh lùng, gã ta lạnh lùng nói. “Cậu là ai lại dám xen vào chuyện của người khác, muốn chết hà?”

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, nói. “Tôi gặp chuyện bất bình thì lên tiếng, sao nào, không được hả?”

Chính là mấy giây ngắn ngủi do Diệp Thành “câu giờ” này, tầm mắt của Tấn Trạm bắt đầu khôi phục. Anh nhìn về phia Diệp Thành, cau mày nói. “Anh làm gì thế? “Tôi đúng lúc đi ngang qua thôi” Diệp Thành lầm bám. “Hơn nữa, anh cũng không thể chết như thế được, nếu như anh chết, ông đây phải đi đâu đòi bào bối đây?”

Sắc mặt của Tần Trạm có mấy phần khó coi, sự xuất hiện của Diệp Thành hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh.

Tuy tên nhóc này có phần cổ quái, nhưng thực lực của anh ta tuyệt đối không thể khinh thường, nếu như có anh ta tham chiến, như vậy Tấn Trạm không cách nào “bị” Yến Võ mang về. “Biển, chuyện này không cần anh quàn” Tần Trạm quát to.

Nhanh cút đi cho tôi!”

Diệp Thành lầm bẩm: “Ha ha, tôi nói này, sao anh không biết lòng tốt của người khác thể!”

“Bảo anh biển thì nhanh biến đi, ông đây rất thân quen với anh hà!” Tần Trạm vội vàng mắng to. “Nhanh tranh thủ thời gian cút đi cho tôi!”

“Ha ha ha, bây giờ muốn đi cũng không còn kịp nữal” Hầu Tử cười lạnh một tiếng, thân hình gã ta lóe lên, trong nháy mắt, bàn tay gã ta đã chộp về phía Diệp Thành,

Sắc mặt Diệp Thành thay đổi, anh ta kêu to. “Tiên sư nhà mi, nửa bước đại võ tông, ông đây không chơi với mik nữa!”

Anh ta vừa chạy vừa ném ra pháp bảo, dùng để ngăn cản thế công của Hầu Từ, cái gì mà bình đồng, thần đổ, pháp khí… Không ngừng ném loảng xoảng.

Hầu Từ đánh vỡ nát những pháp bảo đó, nhưng Diệp Thành giống như một kho pháp bào vậy, một món lại một món, không ngừng ném ra, khiến cho Hầu Từ căn bản không cách nào truy kích. “Con bà nó!” Hầu Từ không nhịn được chửi bậy một câu. “Tên người lùn kia, anh phá hủy đi nhiều bảo bối như thế, sớm muộn gì cũng có ngày tôi tìm anh báo thù!” Sau khi Diệp Thành chạy thoát, anh ta truyền âm về.

Hầu Tử không khỏi siết chặt tay, trên trán không ngừng xuất hiện gân xanh.

Lúc này hơi thở của Ngự Ma Quân đã bắt đầu trở nên uể oải, rất hiển nhiên, gã ta đã ở trong trạng thái nở mạnh hết đà.

Tần Trạm lạnh lùng quát to một tiếng, thời gian còn lại của anh không nhiều lắm, Tấn Trạm bước lên một bước, đưa tay ra chính là một chiêu thánh nhân chi quyền.

Nắm đấm to lớn mang theo một cơn gió lốc dữ dội, trong nháy mắt đã đánh về phía Ngự Ma Quân.

Trong nháy mắt, vị trí của Ngự Ma Quân trực tiếp hóa thành đồng phế tích, ánh sáng trước người gã ta nổ tung, khiến cho người ta không mở mắt ra nổi.

Lại là một lượt công kích điên cuồng, cơ thể của Ngự Ma Quân gần như đã bị đánh nát, một quyền lại một quyển, hơi thở của Ngự Ma Quân càng thêm uể oài, trong miệng gã ta không ngừng nôn ra máu tươi, gần như đã mất đi năng lực tác chiến. “Đi chết đi!” Cơ thể của Tần Trạm phóng lên tận trời, hai tay từ trên không trung giáng xuống, ánh sáng màu vàng từ trên người anh giống như một ngọn lửa dấy lên, trong nháy mắt đập xuống.

“Råm!” Một tiếng vang thật lớn, giống như một vụ nổ hạt nhân, uy lực vô cùng khùng khiếp.

Cơ thể của Ngự Ma Quân hoàn toàn bị đánh nát, ngực của ông ta bị xương đâm thủng, trần trụi trong không khí. Xương sọ thì bị đánh nát một nửa, cả gương mặt nát bét.

Ngự Ma Quân dùng hơi thờ còn sót lại của minh nhìn Tấn Trạm, nhò giọng ni non. “Ha ha, cậu và người kia thật đúng là giống nhau, chẳng trách hiệp hội võ đạo lại muốn giết chết cậu.”

Nghe thầy Ngự Ma Quân nói thể, sắc mặt Tẩn Trạm thay đồi, anh vội vàng tóm lấy cơ thể của Ngự Ma Quân, nóng này nói. “Người kia gì chứ? Ông nói người kia là ai, còn có, vì sao hiệp hội võ đạo thủ đô lại muốn giết tôi chứ? Nhanh trả lời tôi!”

Nhưng khí tức sinh mệnh của Ngự Ma Quân đang dần dẫn trôi đi, căn bản không cách nào trà lời vấn để của Tần Trạm.

Tần Trạm cắn răng, anh đem chân khí đầy vào trong cơ thể của Ngự Ma Quân, muốn giữ lấy mạng sống cho gã ta, nhưng rất đáng tiếc đã thất bại, Ngự Ma Quân đã chết.

Sắc mặt Tần Trạm có chút khó coi, trong lòng anh còn quá nhiều vấn đề còn ngồn ngang. “Cậu còn mạnh hơn cả những gì mà tôi tưởng tượng. Sắc mặt Hầu Từ âm trầm. “Nhưng rất đáng tiếc, cậu chỉ còn lại năm phút mà thôi”

Tần Trạm nghe thấy thế, anh chậm rãi xoay người nhìn về phía Hầu Từ, lạnh lùng nói. “Năm phút đồng hồ, đủ cho tôi giết ông.”

“Ha ha ha!” Hầu Từ di chuyển cơ thể, hướng về phía xa, nhanh chóng đuổi theo.

Tốc độ của gã ta quá nhanh, gần như không thua gì súc địa thành thốn của Tần Tram, Tần Trạm đưa cơ thể nâng lên đến cực hạn, lại giống như cũ không thể đuổi kịp gã ta.

Thân hình của Hầu Từ càng lúc càng xa, trong lòng Tần Trạm không khỏi có chút hoàng hốt.

Thời gian chỉ còn lại chưa đến năm phút đồng hồ, Tần Trạm không kịp đi đuổi theo Hầu Tử này, anh chỉ có thể xoay người, xông về những thành viên hiệp hội võ đạo kia.

Ngoại trừ những kẻ sớm đã rút lui khỏi bên ngoài, gần như tất cả những người còn lại đều bị Tần Trạm giết chết.

Giải quyết xong đám kẻ tôm tép này, trên gưong mặt Tấn Trạm nhiều thêm sự lo lắng.

Nếu như Hau Từ không chết, chuyện này sẽ còn kéo dài, nếu như vậy tất cả kế hoạch của anh đều ngâm nước nóng,

Nơi xa, Hầu Từ chạy trốn được vài kilomet, gã ta đung đó cười khẩy. “Tần Trạm, cậu xong đời rồi.”

“Tôi thấy chưa chắc đã như thế.”

Đúng lúc này, từ trong chỗ tối đột nhiên có một bóng hình xinh đẹp đi ra.

Bình Luận (0)
Comment