Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 464

Chương 464

Những truyền thừa khác giống như từng sợi thần thức, tiến hành dung hợp với Tần Trạm.

Quá trình này cực kỳ rườm rà, mà nội dung truyền thừa lưu lại quá mức khổng lồ, muốn hấp thu toàn bộ cũng không phải trong ngày một ngày hai là có thể xong được.

Cũng may Tần Trạm không nóng nảy, anh nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi giết Kiều Thành này sẽ đến nước Bàn trước.

Nước Bàn là một nơi vô cùng thần bí, loại có thiên phú như Phan quỷ cũng có thể bước vào võ tông đỉnh phong, biến cả nước Bàn thành một quốc gia võ đạo, điều này đủ để chứng minh tính thần bí của nơi đó.

Có lẽ đối với võ giả bình thường, nước Bàn chẳng là cái gì, nhưng với Tần Trạm mà nói, linh khí lớn hơn tất cả, Phan quỷ cũng là người duy nhất tu hành linh khí mà Tần Trạm nhìn thấy.

Tin tức Kiều Thành sắp tới xôn xao trên diễn đàn võ đạo mấy ngày, nhưng mấy ngày trôi qua, không ai biết Kiều Thành này đang có ý đồ gì.

Ba ngày nữa trôi qua.

Cuối cùng Kiều Thành cũng có phản hồi trên diễn đàn võ đạo: Mấy ngày gần đây tôi cố ý điều tra tư liệu của Tần Trạm, người áo đen kia quả thực chính là anh ta. Vì đại nghĩa thiên hạ, tôi không thể không ra tay. Ba ngày sau, tôi sẽ chính thức ước chiến Tần Trạm, mọi người gặp nhau ở Đạm Thành!

Tin tức này lập tức khiến diễn đàn võ đạo sôi trào, trong lúc nhất thời có mấy ngàn người đổ về Đạm Thành.

Nhóm lãnh đạo của Đạm Thành hưng phấn không thôi, dốc sức liều mạng nhân cơ hội này phát triển du lịch của Đạm Thành, hơn nữa còn chủ động bố trí một chiến trường thật lớn cho hai người. “Sư phụ, anh ta nói ba ngày sau sẽ tới.” Hứa Bắc Xuyên đưa điện thoại qua nói.

Tần Trạm đáp một tiếng, nói: “Được, tôi biết rồi.”

Hai ngày sau, Kiều Thành đã tới Đạm Thành.

Nhưng chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi vào Đạm Thành không phải đi tìm Tần Trạm, mà là ăn một bữa cơm với nhóm lãnh đạo và doanh nhân giàu có ở địa phương.

Nghe nói toàn bộ Đạm Thành trừ Kiếm Hổ ra, tất cả người có mặt mũi đều chạy đến tham gia, mục đích chính là để có thể hợp tác với nhà họ Kiều.

Lại một ngày trôi qua.

Mấy người Đằng Ngạo và Chúc Diêu cũng tới Đạm Thành.

Sự xuất hiện của bọn họ triệt để đẩy lần giao thủ này lên cao trào.

Lãnh đạo cấp cao nhất của Đạm Thành cực kỳ hưng phấn, ngay tối đó đã tới nơi ở của Đằng Ngạo, cố gắng mời: “Nghe nói anh Đằng đến Đạm Thành, tôi đặc biệt tổ chức một bữa tiệc tối cho anh Đằng, mong anh nhất định phải đến dự!”

Thế nhưng, Đằng Ngạo liếc mắt nhìn ông ta, cười nhạo nói: “Mời tôi ăn cơm? Ông là cái thá gì? Ông cũng xứng hả?”

Lãnh đạo Đạm Thành lập tức mặt mày lúng túng, ông ta còn định nói gì đó đã bị Đằng Ngạo trực tiếp đuổi ra ngoài.

Ngày hôm sau ở Đạm Thành, Kiều Thành dưới sự bao vây của mọi người đi tới địa điểm.

Nơi này là một mảnh đất được Đạm Thành cố ý trưng dụng, diện tích rất lớn, nhưng mãi không được phát triển nên đã bỏ hoang rất nhiều năm.

Có lẽ sau trận giao thủ lần này, nhất định mảnh đất trống này sẽ nước lên thì thuyền lên.

Mấy trăm người tụ tập ở chỗ này chờ Tần Trạm đến.

“Anh Tần, cô Chúc, tôi là Mộc Nhất Huy của nhà họ Mộc, tôi…”

“Cút sang một bên!” Đằng Ngạo không nhịn được nói.

Thấy thái độ này của Đằng Ngạo, những người muốn đến làm quen cũng chỉ đành lộ vẻ mặt tức giận đứng sang một bên.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt bọn họ đã chờ một tiếng.

“Không phải là Tần Trạm này không dám tới chứ?”

“Nói không chừng đã sớm đánh hơi mà chạy rồi.”

“Không thể nào, Tần Trạm cũng chẳng phải kẻ sợ chết.”

Mọi người bàn tán xôn xao, thậm chí có người tại chỗ lấy điện thoại ra gọi cho Tần Trạm.

Cuối cùng vào lúc hơn mười giờ sáng, Tần Trạm dẫn theo Hứa Bắc Xuyên chậm rãi đi đến địa điểm.

Sự xuất hiện của anh lập tức khiến vô số người liếc nhìn, trong mắt rất nhiều người thậm chí viết đầy thù hận.

“Tần Trạm, cậu còn dám tới!” Có người quát to một tiếng.

Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Không cho tôi đến hả? Vậy được rồi, tôi quay về ngủ.”

Sau khi vứt ra những lời này, Tần Trạm quay đầu bước đi.

“Con mẹ nó anh ăn nói lung tung gì thế? Nếu như anh ta chạy anh có chịu trách nhiệm không?” Mọi người thấy thế lập tức chửi ầm lên.

“Xin anh Tần dừng bước!” Kiều Thành phía trước tiến lên một bước, lập tức chặn đường Tần Trạm.

Anh ta cười nói: “Anh Tần, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, anh cho mọi người một lời giải thích đi, tôi cũng tiện tìm cơ hội giúp anh nói mấy câu hữu ích.” Nhìn thấy bộ dạng dối trá của Kiều Thành, Tần Trạm cảm thấy buồn nôn từng trận.

“Kiều Thành, anh đúng là buồn nôn thật đấy.” Tần Trạm cười lạnh nói: “Cảm giác làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, anh rất thích đúng không?”

“Anh Tần nói vậy oan cho tôi quá.” Kiều Thành thở dài bảo: “Tôi biết anh không phải là đối thủ của tôi, mà tôi và anh cũng có quen biết, kêu tôi giết anh, tôi cũng không đành lòng.”

Đám người vây xem lập tức cảm thán nói: “Anh Kiều đúng là một người nhân nghĩa! Đến lúc này rồi còn muốn giải vây cho Tần Trạm.”

“Đúng vậy, cậu Kiều bình dị gần gũi, không hề cậy tài khinh người chút nào, không biết tốt hơn mấy kẻ khác bao nhiêu lần!”

“Tần Trạm này đúng là một tên ngu, muốn kéo anh ta một chút cũng không có chỗ, như vậy không phải làm khó cậu Kiều Thành sao?”

Kiều Thành vỗ vai Tần Trạm, thở dài nói: “Anh Tần, chuyện này cũng nên có một cái kết thúc. Anh yên tâm, chỉ cần anh cho mọi người một lời giải thích, tôi sẽ chừa mạng cho anh.”

Nói xong câu đó, Kiều Thành quay đầu hô lớn: “Tất cả các vị bằng hữu, xin mọi người nể mặt Kiều Thành tôi một lần, giữ lại cho Tần Trạm một cái mạng có được không?”

“Không được! Tần Trạm nghiệp chướng nặng nề, nhất định phải chết!”

“Đúng vậy, nếu như anh ta còn sống, chẳng phải sẽ tiếp tục gây họa cho người trong võ đạo ư?”

“Kính xin anh Kiều đừng nên giơ cao đánh khẽ!”

Kiều Thành giả bộ khó xử, anh ta suy nghĩ một chút, nói: “Thế này đi, tôi phế tu vi của Tần Trạm, khiến anh ta cả đời không được tu hành, như vậy anh ta sẽ không hại người khác được nữa, xin mọi người nhất định phải nể mặt Kiều Thành tôi!”

Mọi người thấy dáng vẻ khó xử kia của Kiều Thành cũng chỉ đành thở dài nói: “Cứ theo lời cậu Kiều nói đi.”

Kiều Thành cười nhìn về phía Tần Trạm, nói: “Anh Tần, làm người bình thường đi. Anh yên tâm, cơm áo gạo tiền sau này của anh, nhà họ Kiều tôi sẽ lo hết!”

“Diễn xong chưa?” Tần Trạm cười nhạo nói: “Kiều Thành, anh nói nhảm nhiều như vậy, không sợ bị vả mặt hả?”

Kiều Thành thản nhiên nói: “Anh Tần, tôi cũng vì tốt cho anh thôi. Năng lực càng nhiều trách nhiệm càng nặng, kỳ thật làm người bình thường cũng rất tốt.”

Tần Trạm sờ cằm suy nghĩ một chút, đồng ý: “Lời anh nói hình như cũng có chút đạo lý, vậy cứ làm theo lời anh nói đi”

Kiêu Thành nghe vậy lập tức mừng rỡ, anh ta làm động tác “mời”, sau đó bước ra một bước, đứng ở trung tâm của chiến trường này.

“Sư phụ, lát nữa nhớ đừng đánh chỗ nào hết, cứ đánh cái miệng thúi của anh ta nhé!” Hứa Bắc Xuyên vẻ mặt phẫn nộ nói.

Tần Trạm cười cười, lập tức đi về phía Kiều Thành.

Lúc đi ngang qua Đằng Ngạo, Đằng Ngạo bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh đừng chết ở chỗ này, chết trong tay loại người như vậy, anh đúng là đủ vô dụng đấy.”

Tần Trạm thản nhiên nói: “Không phiền anh hao tâm tổn trí.”

 

 

Bình Luận (0)
Comment