Chương 483
Trong cung điện, Tần Trạm đang đợi tin tức của Khải Văn.
Hành động của nhà họ Tô sắp bắt đầu, phá tan Tô Yên Thế là một bước quan trọng nhất.
Cho dù cụ Tô đã sớm sắp xếp ở trong bóng tối, nhưng Tần Trạm vẫn muốn nhà họ Tô bị một kích trí mạng.
Lúc xế chiều, điện thoại của Tần Trạm vang lên.
Tần Trạm cũng không thèm nhìn, liền biết là ai gọi điện thoại tới.
“Sư phụ, sao anh không nghe điện thoại vậy?” Hứa Bắc Xuyên thầm nói.
Tần Trạm ném di động sang một bên, nói ra: “Không muốn nghe.”
Điện thoại vẫn luôn không ngừng vang lên, lúc cuộc thứ ba gọi tới, cuối cùng Tần Trạm cũng nghe máy.
“Làm sao vậy, hội trưởng Khải Văn, ông tìm tôi có việc sao?” Tần Trạm cười hỏi.
Bên kia Khải Văn nóng nảy nói: “Ngài Tần, tôi biết sai rồi, cậu tha cho tôi đi, tôi khó chịu quá, tôi sắp chết rồi.”
“Hội trưởng Khải Văn, không phải ông là hội trưởng của hiệp hội luyện dược quốc tế sao? Nhanh tranh thủ thời gian chế vài loại thuốc cho mình đi.” Tần Trạm nói, “Hội trưởng Khải Văn, nếu có chuyện gì thì đến nước Bàn tìm tôi đi, nhớ phải hẹn trước đấy.”
Nói xong, Tần Trạm liền trực tiếp dập máy. “Thứ gì chứ.” Tần Trạm hừ lạnh một tiếng.
Cùng lúc đó, giới võ đạo ở Việt Nam cũng đang lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Sau khi Tần Trạm bị đuổi đi, người áo đen kia cũng không dừng hành động lại, trong chốc lát đã khiến toàn bộ giới võ đạo không ngừng đau thương.
Địa vị của hiệp hội võ đạo ở thủ đô càng phải chịu chấn động.
Lúc này, ở một chỗ không người ở khu vực Tây Bắc.
Một người trẻ tuổi mặc áo bào đen đang độ kiếp, bước vào cảnh giới đại võ tông.
“Ầm ầm. Sấm sét đánh xuống, bao trùm cả tòa núi cao.
Tô Vũ đột nhiên đứng dậy, áo bào đen trên người nổ tung trong nháy mắt, ở xung quanh cơ thể của anh ta, thế mà lại có một cái bóng khác quanh quẩn!
Núi cao bị sấm sét bao trùm, nhìn từ trên không giống như một ngọn núi tuyết.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng thiên kiếp này đã biến mất.
Trong chớp mắt này, trên người Tô Vũ hiện lên từng đợt ánh sáng!
“Đây chính là đại võ tông sao, đây chính là đại võ tông sao!” Tô Vũ hưng phấn hô to lên: “Ha ha ha, mình đã bước vào cảnh giới đại võ tông, trong thế giới này có ai có thể ngăn cản được mình nữa chứ!”
Lúc này có một giọng nói khác vang lên trong đầu của anh ta: “Âm Minh tông có thể sống lại rồi.”
Sau đó, hai người cùng nói: “Tôi muốn để giới võ đạo trên thế giới này đều phải run rẩy dưới chân tôi.”
Tô Vũ giang hai cánh tay ra, trong chớp mắt có vô số luồng ánh sáng tỏa ra giống như pháo hoa, bắn ra đủ mọi nơi trên thế giới!
“Tỉnh lại!” Tô Vũ ngửa đầu gầm thét: “Âm Minh tông, tỉnh lại!”
Theo những tiếng gầm thét, từng bóng người âm trầm đột nhiên xuất hiện ở các ngõ ngách trên thế giới.
Bọn họ mặc áo bào đen, xung quanh là từng trận âm khí! Bọn họ có khí thế vô cùng mạnh mẽ, số lượng cũng đã đạt đến một trình độ cực kì khổng lồ l “Tỉnh lại!” Tô Vũ còn đang gào thét, giống như là có ma lực, vô số người áo đen đều tụ tập về phía Việt Nam.
“Cuối cùng Âm Minh tông đã có thể xuất hiện lại trên thế giới rồi.” Tô Vũ lẩm bẩm, hai giọng nói chồng lên nhau khiến giọng của anh ta có vẻ cực kì quỷ di.
Sau đó, Tô Vũ nhảy lên mấy cái, rồi biến mất trên ngọn núi cao này.
Lúc này, Diệp Thiên Vọng rời khỏi Việt Nam ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, toàn bộ Việt Nam, còn có người nào có thể ngăn cản Tô Vũ nữa!
Nhà họ Tô, Tô Tề Hải đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng ông ta có dự cảm bất thường.
Đúng lúc này, Tô Vũ từ ngoài cửa đi vào.
“Con đã về rồi!” Sau khi nhìn thấy Tô Vũ, Tô Tề Hải vội vàng đứng dậy.
Thế nhưng ông ta vừa tới gần Tô Vũ, đã bị một âm khí cực mạnh làm cho chấn động.
“Con làm sao thế?” Tô Tề Hải hơi run rẩy hỏi.
Tô Vũ nhếch môi cười nói: “Ba à, con rất khỏe, chưa bao giờ con tốt như bây giờ.
Tô Tề Hải nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tô Vũ, trong lòng ông ta hối hận không thôi.
“Ba không cần nhà họ Tô gì nữa, cũng không cần so tài với tên Tần Trạm kia, từ bỏ đi, được không?” Tô Tề Hải cầm lấy tay Tô Vũ nói: “Bây giờ chúng ta không lo ăn mặc, muốn cái gì có cái đó, cần gì phải đi.”
“Không, không!” Tô Tề Hải lời còn chưa nói hết, đã bị Tô Vũ gầm lên một tiếng ngắt lời.
Anh ta cắn răng nói ra: “Con muốn chém Tần Trạm thành muôn mảnh, con muốn có được toàn bộ nhà họ Tô, con muốn trở thành người đứng đầu võ đạo Việt Nam, con muốn bọn họ đều phải quỳ xuống cho con!” Tô Vũ quát lớn một tiếng, khí thế kinh khủng trực tiếp nổ ra Tất cả đồ dùng trong nhà đều bị chấn động, ngay cả Tô Tề Hải cũng bị chấn động đến mức phun ra máu.
“Bây giờ con đã là đại võ tông, con có mấy ngàn người, Âm Minh tông của con là tông môn đứng đầu thế giới, tất cả gia tộc võ đạo đều phải thần phục con, nếu không con sẽ giết bọn họ?” Tôi Vũ cắn rằng nói.
Sắc mặt của Tô Tề Hải cực kỳ khó coi, lúc này, ông ta bỗng nhiên đổ hết tất cả lên đầu Tần Trạm.
“Đều là bởi vì Tần Trạm.” Tô Tề Hải sâu hít một hơi: “Nếu như không phải bởi vì Tần Trạm, sao mình có thể rơi vào tình cảnh như thế, sao Tô Vũ lại biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này chứ!”
“Tất cả đều bởi vì tên sâu mọt đáng chết này!” Tô Tề Hải trợn mắt lên, lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực.
Mười hai giờ khuya, Thương Trụ vừa rời khỏi hiệp hội võ đạo ở thủ đô, ngồi xe về nhà.
Thương Trụ bận rộn một ngày, đã sắp mệt mỏi đến tê liệt, ông ta ngồi trên xe không được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
“Két.”
Xe bỗng nhiên thắng gấp một cái, đánh thức Thương Trụ.
“Lái xe kiểu gì thế hả, ngày mai anh không cần tới nữa!” Thương Trụ tức giận nói.
“Quản, quản lý Thương, anh nhìn bên ngoài đi.” Tài xế run rẩy chỉ tay ra ngoài xe.
Chỉ thấy bên ngoài xe có mấy người áo đen, những người áo đen này bao vây chiếc xe lại, không thể di chuyển được.
Thương Trụ hơi híp mắt, ông ta hừ lạnh nói: “Nhằm vào tôi à? Tôi đang định đi tìm mấy người đây.”
Sau đó, Thương Trụ lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho hiệp hội võ đạo thủ đô.
“Quản lý Thương, không cần ông thông báo, ngày mai tôi sẽ tự mình đến hiệp hội võ đạo thủ đô.” Lúc này, giọng nói kì lạ kia vang lên bên tai Thương Trụ.
Mặc dù Thương Trụ không phải người tốt gì, nhưng dù sao ông ta cũng gặp quá nhiều cảnh tượng hoành tráng, đối mặt với loại tình hình này, ông ta cực kì tỉnh táo.
Ông ta đẩy cửa xe ra, bước từng bước một về phía những người áo đen này.
“Cậu thật to gan.” Thương Trụ lạnh giọng nói: “Dám giương oai ở trước mặt tôi, sống đủ rồi sao!”
“Đừng nói nữa, quản lý Thương, tùy tiện chọn một người ở đây cũng mạnh hơn ông nhiêu.” Tô Vũ nhếch miệng cười lạnh nói.
“Nói hươu nói vượn!” Thương Trụ lập tức giận tím mặt, trên tay ông ta xuất hiện một hình tròn cực kì thuân khiết, đẩy mạnh về phía trước.
Sau đó, lúc hình tròn kia chạm đến Tô Vũ liền trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt Thương Trụ thay đổi, ông ta hít sâu một hơi, lạnh giọng nói ra: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Quản lý Thương, ông không biết tôi sao?” Tô Vũ chậm rãi xoay người, để lộ ra khuôn mặt của mình.