Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 611

Chương 611

Thanh kiếm của chàng trai đeo mặt nạ cực kỳ kỳ lạ, thanh kiếm trên tay chàng trai tựa như một con rắn độc, hai bên chao đảo, không ngừng phát ra tiếng động quấy nhiều đối thủ. Mà mỗi khi có cơ hội ra tay đều sẽ đánh đến chỗ hiểm.

Trong trận đánh này, cũng chỉ có mình anh mới có thể tạo ra một chút uy hiếp với Tân Trạm.

Nhưng với thân thể rèn luyện không gì sánh được của Tân

Trạm, cho dù là người này cũng không phải đối thủ của anh.

Ngay khi Tần Trạm lần thứ hai đá bay mặt nạ che mặt của anh ta, sâu bên trong đại điện tiếng bước chân càng rõ ràng. “Thỉnh giáo, tôn giả. Chàng trai đeo mặt nạ đứng lên, kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói.

Tất cả mọi người cảm nhận được một tia khác thường, bên trong đại điện u tối, một bóng dáng chậm rãi bước ra.

Là một ông lão tuy không nhìn ra tuổi tác, nhưng tóc lại trắng như lông hạc, mặt thì lại tựa như trẻ con.

Ông ta mặc đồ màu đen, tinh thần phấn chấn, bước chân chậm rãi đi ra, hơi thở nguy hiểm dẫn bộc lộ.

Tân Trạm nhất thời cảm thấy có một cơn áp lực lớn đang xông về phía anh.

Tinh thần anh nháy mắt bị chấn động mà có chút choáng váng, hô hấp trở rõ ràng có chút khó khăn, thậm chí cơ thể còn nhẹ nhàng run rẩy, có cảm giác như bị đè lên trên mặt đất.

Trong nháy mắt, Tân Trạm bỗng đổ mồ hôi ướt đẫm, tiêu hao rất lớn. Anh lập tức xuất ra thuật thành thể, phản kháng lại nguồn năng lượng này. xương anh phát ra tiếng răng rác, Tân Trạm văn đứng vững ở chỗ cũ, không ngã xuống.

Nhìn sang bên cạnh, Đại Thần và người của anh ta đã ngã xuống đất như bùn, chỉ có chàng trai đeo mặt nạ vẫn khổ cực kiên trì chống kiềm chống đỡ, nửa quỳ trên mặt đất. dừng

Ông lão đi tới chỗ cách đám đông vài bước chân rồi lai.

Nhìn lướt qua dáng vẻ mọi người lúc này, ông lão có chút bất ngờ liếc mắt về phía Trạm một cái.

Có điều ông lão không nói gì thêm, nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại.

Ông lão vung tay áo, cơn áp lực ngay lập tức biến mất không còn tăm hơi. “Đây là đại điện của môn phái Vạn Tinh Luyện, không phải nơi để các anh có thể tự ý đấu đấu đá đá. Nếu còn dám động tay động chân một lần nữa, tôi sẽ ra tay

Ánh mắt của ông lão sắc bén quét qua mọi người.

Tuy chỉ là uy hiếp nhỏ, nhưng ai cũng biết nếu còn động tay một lần nữa, có lẽ kết cục có thể sẽ bị thương nặng hoặc trực tiếp bị giết. “Tiền bối, tôi là hậu bối của Đồng Thành, phụng mệnh tổ tiên, tới tiếp nhận truyền thừa.”

Chàng trai đeo mặt nạ lúc này lấy ra một khối lệnh bài cổ xưa, hành lễ với ông

Ông lão hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua lệnh bài. Sau đó ông lão vung tay lên, mặt nạ của anh ta ngay lập tức rơi xuống đất. Chàng trai vô cùng kinh hãi, nhưng cũng không dám nhặt lên.

Tân Trạm để ý thấy, tuổi của chàng trai này không phải lớn, mặt mày có chút tuấn nhưng ánh mắt lại chứa âm rất năng, thoạt nhìn khiến cho người khác rất không thoải mái. bối của Thành, sao phải dấu đầu lộ đuôi.” Ông lão hừ một tiếng rồi nói. “Tiền bối chỉ bảo là đúng a.” Chàng trai gật đầu Ông lão lại nói: “Tổ tiên cậu hiện tại thế nào rồi?”

“Nhiều năm trước đã quy tiên.” Chàng trai lộ vẻ đau buồn. “Haizz, thời gian là thứ vô tình nhất, thiên đạo luân hồi, ai cũng không thể thoát. Cậu nén bị thương đi. Ông lão thở dài một tiếng. “Tôn giả, nề mặt tổ tiên tôi, ngài có thể giúp tôi đánh chết người này không?”

Chàng trai nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên nhìn về phía Tân Trạm, trong giọng nói dày đặc sát khí.

Anh ta muốn mượn tay ông lão tu vi cao này để giết chết Tân Trạm.

Tần Trạm nhíu mày, lùi về phía sau vài bước, nhưng ngay sau đó, anh lại thả lỏng “Năm đó tôi chỉ hứa với tổ tiên các anh sẽ cho người ở thế hệ sau một cơ hội truyền thừa, anh không có không có tư cách chi phối tôi.”

Ông lão hừ lạnh một tiếng, giọng nói giảm dữ như tiếng sét nổ bên tại, sắc mặt của chàng trai họ Đồng đột nhiên trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như mưa. “Nếu các anh đều đã tới đại điện thì đều là có duyên, đi theo tôi. Nhớ kỹ. không được đánh nhau lần nữa. Nếu không sẽ bị hủy tư cách truyền thừa.

Ông lão nói xong, xoay người đi vào sâu trong đại sảnh.

Chàng trai họ Đồng cùng Tần Trạm liếc nhau, anh ta hừ lạnh một tiếng, mọi người đều bước nhanh đuổi kịp ông lão Tần Trạm nhìn bóng dáng ông lão, thầm cảm thấy kỳ quái.

Căn cứ vào ghi chép, Vạn Luyện Tông đã biến mất trong lịch sử rất nhiều năm, môn đồ cũng gần như chết hết. Nhưng mà sau một khoảng thời gian lâu như vậy, ông lão vậy mà vẫn sống ở trong Vạn Luyện Tông.

Ông lão này, là tiên hay là yếu quái?

Hoặc một cái gì đó khác.

Xuyên qua đại điện, Ông lão dẫn mấy người họ đi lên núi.

Đi lên trên dọc theo đường thêm đá, ước chừng đi trong khoảng thời gian một nén hương. Cuối cùng mọi người dừng bước trước một tòa nhà có kiến trúc như cung điện.

Nơi này đã gần đến vị trí ở giữa núi, Tân Trạm nhìn từ phía chỉ thấy toàn mây mù, che hết tầm mắt thứ mấy.

Nhưng lại không biết bọn họ đã đi tới tháp “Nơi này là tháp đầu tiên.

Như nhìn thấu tâm tư của Tân Trạm, ông lão chậm rãi mở miệng nói: “Vạn Luyện Tông chúng tôi có chín tháp, người mới vào tông nhận truyền thừa đều ở nơi này.

Tất cả mọi người đều có cảm giác xúc động, bọn họ được dẫn dắt tới đây, chẳng lẽ đều có thể được nhận truyền thừa của tông môn này. “Nhưng thật đáng tiếc.

Ông lão thở dài nói: “Vạn Luyện Tông của chúng tôi bởi vì việc năm đó, tổn hại nghiệm trọng, nên rất nhiều cuộc kiểm tra đánh giá nhập môn đều không thể tiến hành, vì vậy đối với những người chờ đợi, tôi chỉ có thể giản lược bớt.

Trong lúc nói chuyện, áo choàng đen của ông lão vung mạnh về phía trước. Sương trắng lập tức tản đi, phía trước lộ ra một cái cửa cực kỳ lớn. “Đây chính là một trong những cuộc kiểm tra nhập môn, chỉ có thông qua môn này, mới có thể tính là đệ tử của Vạn Luyện Tông, có thể học Thuật Vạn Luyện”

Nghe thấy “Thuật Vạn Luyện” hô hấp chàng trai họ Đổng rõ ràng nặng nề hơn vài phần. “Đương nhiên còn có một bài kiểm tra khác. Vẻ mặt của Ông lão mặc áo khoác đen lộ ra vẻ nghiền ngẫm, chỉ vào cái bàn đã cùng mấy cái ghế đã trước cổng “Chính là cùng tôi đánh cờ, chỉ cần có thể hoàn thành yêu cầu, cũng có thể vượt qua cửa ải, để tiếp nhận truyền thừa Ông lão nói xong, nheo mắt lại, nhìn về phía mấy người Tân

Tram. “Tôi đã nói xong rồi, các anh chọn cái nào?

Tân Trạm ban đầu nhìn về phía bản đá, phía trên bàn đá bày một bộ cờ vây, đen trắng đan xen, lựa chọn này có chút rõ ràng.

Nhưng khi anh nhìn về phía cửa lớn, lại cảm giác được một luồng khí cuồn cuộn phía sau cửa đá, như lưỡi dao sắc bén nấp trong vỏ, tựa hồ cất giấu cái gì đó rất khó lường.

Mấy người bên phía Đại Thần cũng lâm vào rối rắm. “Tiền bối, tôi có lệnh bài của tổ tiên, có thể cho tôi biết, phía sau cánh cửa là gì được không?” Chàng trai họ Đồng hỏi. “Có thể” Ông lão không hề suy nghĩ, một luồng ánh sáng rơi xuống đầu anh ta.

Đầu tiên anh ta có chút sửng sốt, sắc mặt lập tức biến đổi mạnh, mồ hôi nhanh chóng tuôn như mưa.

OGiống như đằng sau cánh cổng lớn kia, anh ta thấy một cái gì đó khiến cho anh ta cực kì sợ hãi. “Tiền bối, phải dùng tu vi hiện tại của tôi để xông vào trong sao? Hơn nữa, nếu chết ở bên trong, có thật sự… Chàng trai học Đổng điều chỉnh hô hấp, sau một lúc mới hỏi. “Lệnh bài của tổ tiên anh chỉ đủ để tôi trả lời một vấn đề. Ông lão áo đen lạnh mặt, đánh gãy lời anh ta.

Anh ta do dự vài cái liên quyết định. “Tiền bối, tôi sẵn lòng cùng ngài chơi cờ

Ông lão khẽ mỉm cười, lại nhìn về phía Tần Trạm cùng mấy người bên phía Đại Thần. “Chúng ta sẵn lòng chơi cờ.” Thủ hạ của bang Sói Hoang không dám tranh đoạt truyền thừa, nhanh chóng nói.

Đại Thần do dự một chút, lại nói: “Tôi phải đi vào cửa đã này. “Còn anh thì sao?” Ông lão nhìn Tân Trạm không hiểu vì sao Tân Trạm có cảm giác ánh mắt của ông lão nhìn anh không giống với người khác. “Tôi lựa chọn cửa đá” Tân Trạm không chút do dự nói.

“Sau cửa đá có thể có nguy hiểm rất lớn, anh không sợ sao?” Ông lão rất hứng thú nói. “Nhưng vẫn bối không am hiểu chơi cờ”

Lời nói thành thật của Tân Trạm khiến ông lão sửng sốt, sau đó cười ha ha.

Bình Luận (0)
Comment