Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 671

Chương 671

“Thầy Trạm! Thầy quen bọn họ à?” William chỉ vào Natalie và Berg “Thưa Vương tử điện hạ, Thầy Trạm là nhà đầu tư của chúng tôi. Chúng tôi là bạn thân của nhau. Natalie mặt dày nói.

“Tôi đây không có tư cách làm nhà đầu tư của các người đầu. Tần Trạm cười lạnh một tiếng, anh cũng không muốn làm người tốt như một kẻ ngốc. Nhưng Tần Trạm còn chưa nói xong, Natalie đã tranh thủ nói tiếp.

“Thưa thầy Trạm! Đề nghị kia của thầy rất ổn, chúng tôi đã quyết định đồng ý, rất cảm ơn thầy vì đã đầu tư cho chúng tôi. Sau đó cô ta lại tranh thủ nhìn về phía Berg.

“Đúng đúng đúng! Thầy Trạm rất tinh mắt, tôi hết sức mong chờ được hợp tác với thầy. Lúc này Berg vẫn đang lau mồ hôi. Gã không còn kiêu ngạo như trước đó mà lật ngược lại, cúi đầu như đang cố gắng cầu xin.

Gã đã đặt cược tất cả giá trị của bản thân vào vở kịch này, nếu như vở kịch không thành công, vậy gã sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề. Như vậy đến cả phần tiếp theo cũng không có cơ hội được biết. Lúc này sao gã còn dám bàn điều kiện với Tân Trạm chứ.

“Ồ? Vậy những điều kiện mà tôi đã đưa ra thì sao?” Tần Trạm cười như không cười.

“Chúng tôi đồng ý hết.” Berg vội vàng nói. Bây giờ, nếu Tân Trạm có yêu cầu cho anh được diễn vai nam chính, gã cũng không hề oán giận.

“Không sợ tôi đòi chia tiền sao?” Tần Trạm nói.

“Thầy Trạm đừng đùa tôi nữa.” Berg cười khổ nói.

“Thưa vương tử William! Xin hãy nể mặt tôi mà giữ bọn họ lai di.”

Tân Trạm quay lại nhìn về phía William.

“Nếu thấy Trạm đây đã lên tiếng, vậy thì đương nhiên chuyện này không có vấn đề gì.” Vương Tử William vừa cười vừa nói.

Berg và Natalie như trút được gánh nặng, lần lượt dùng ánh mặt biết ơn nhìn Tần Trạm. Đồng thời khuôn mặt hai người đều hơi đỏ lên, hệt như bị tát cho một cai thật mạnh.

Trước đó, khi bọn họ chưa biết thân phận của đối phương, bọn họ hơi khinh thường Tân Trạm. Bây giờ xem ra, từ thân phận đến hoàn cảnh gia đình Tân

Trạm đều cao quý hơn bọn họ nhiều.

Những chuyện mà mình không thể giải quyết, Tân Trạm chỉ dùng một câu đã giải quyết xong. Điều này làm bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhất là

Natalie, trước đó cô ta đã khoe khoang với Tân Trạm rằng cung điện là nơi ghê gớm tới cỡ nào. Hiện tại có thể thấy, Tần Trạm vào cung như đang nhàn tản đi dạo bộ vậy. Vương tử William đã phất tay, những người có mặt ở hiện trường đều nhanh chóng rút lui.

Cặp vợ chồng nhà Berg liên tục nói cảm ơn, sau đó chạy về đi quay phim chụp ảnh. Chỉ là trước khi đi, Sở Hinh Viên cứ liên tục quay đầu nhìn về phía Tân Trạm rất nhiều lần, cô ta cảm thấy càng ngày đối phương càng trở nên thần bí.

Lúc này trong vườn hoa chỉ còn lại mấy người là vợ chồng William, Tần Trạm và Angela. Trạm nâng tượng phật kia lên nhìn thêm một lần nữa, đột nhiên anh nói: “Thật ra các nhân viên đã hoàn thành rất tốt công việc kia.

“Thầy Trạm nói vậy là có ý gì?” William hơi cảm thấy hơi khó hiểu. Nói thật, Berg đã phá hỏng hình tượng nhân vật quan trọng như vậy, nếu như không nể mặt Tần Trạm, những người như Berg đã bị đuổi đi từ lâu rồi.

“Thật ra những tượng phật thế này đều thuộc loại tà tượng” Tần Trạm nói.

“Tà tượng là gì thế?” Angela không hiểu cho lắm.

“Là những pho tượng ẩn chứa vật tà ma, những người ở quanh nó sẽ dần dần bị rút sức sống và tinh huyết trong cơ thể, cho nên cơ thể sẽ luôn có cảm giác như bị lạnh. Nếu như ở gần những pho tượng này trong một thời gian dài, sức khỏe sẽ đầu có vấn đề.” Trạm giải thích.

“Thật sao?” Vợ chồng William vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ. Bọn họ vẫn luôn xem mấy tượng đá này là niềm tự hào của mình, thế nhưng lại vô tình làm bạn với tà ma. Angela cũng không thể nào tin nổi, trông mấy bức tượng phật này rất thần thành nhưng lại cất giấu mấy thứ ma quái ư?

“Ba người sẽ nhanh chóng nhìn thấy!” Tần Trạm cũng không giải thích, anh đưa tay ra giữa không trung, mấy tia sáng tràn ra. Ngay lập tức linh khí tản ra khắp nơi, tạo thành một lá bùa có hình dạng phức tạp, tỏa sáng lấp lánh, lơ lửng trong không khí.

“Đây là năng lực của thần tiên à?” William lập tức nín thở, đôi mắt trợn trừng lên.

Tần Trạm liên tục vẽ ra mười hai lá bùa, sau đó đưa tay đẩy đi. Mười hai lá bùa này lập tức bay về phía tượng phật như linh trùng.

“Mọi người nhìn kỹ Tân Trạm nhắc nhở.

Mấy người còn lại đều mở lớn mắt. Chỉ thấy những lá bùa kia bay qua lượn lại giữa không trung, ngay khi chúng sắp rơi xuống mấy pho tượng.

Những tượng phật đó vậy mà rung lên đầy quỷ

Sau đó, mấy làn khói đen dần bốc lên từ trên đỉnh đầu tượng phật. Nhưng mà đảm khỏi đen đó không tan mất, cứ như một vật sống bỏ chạy về phía xa.

Sau đó những bùa chú kia đột nhiên tăng tốc, nên vào khỏi đen kia thành từng tiếng ầm ầm vang dội.

Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, mấy làn khói đen đó liên tục giãy giụa như đang vô cùng đau đớn, ngưng tụ thành từng khuôn mặt dữ tợn, liều mạng muốn tránh thoát khỏi sự truy sát của bùa chủ.

Mà theo những tiếng xoẹt xoẹt vang lên, lá bùa dân nuốt chứng chúng nó. Tân Trạm suy nghĩ, không thể hoàn toàn giết chết những thứ này được, hai tay anh kết thành chủ ấn, phong ẩn mây làn khói đen này vào mười hai viên ngọc tà hồn, sau đó bỏ chúng vào không gian chứa đồ.

Viên tà đạn mà vị tôn chủ kia để lại cũng có mấy cái có uy lực lớn mạnh, phải có tả hồn mới luyện chế được. Mình có thời gian, cũng có thể thử một chút. Từ khi dùng tà đạn để tiêu diệt Trịnh Linh, Tân Trạm cảm giác nếu tà đạn này làm ra thứ gì đó bất ngờ cũng sẽ có tác dụng khá tốt.

“Ôi trời ơi! Mấy thứ này là gì vậy?” Vợ của William đã bị dọa sắp chết ngất, sắc mặt của mấy người khác cũng rất khó coi. Tà hồn kia có khuôn mặt dữ tợn, tiếng rít gào chói tai, thậm chí còn bốc lên một mùi tanh tưởi của máu làm người ta vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

Nhìn những làn khói đen kia dần dần tản đi, William cả gan hỏi: “Thầy Trạm à! Mấy con quỷ kia chết rồi sao?”

Tân Trạm gật gật đầu.

“Đồ phù thủy lừa đảo đáng chết, vậy mà lại dám hãm hại dòng họ lâu đời như bọn tôi.” William vô cùng tức giận. Anh ta chỉ cần nghĩ lại cũng đã cảm thấy sợ hãi. Nếu như không có anh Trạm ở đây, chỉ sợ bọn họ vẫn chưa hay biết gì mà vẫn đang tiếp tục bị những tà hồn này hút hết sức sống.

“Có khi nào mấy thứ này do ai đó bố trí không?”

Nhưng Tân Trạm lại lắc đầu nói: “Tuy những thứ này đã có từ rất lâu, nhưng chưa đủ trăm năm tuổi, tôi đoán chúng mới khoảng bốn đến năm mươi năm “Tức là về sau mới bị người ta động tay động chân hả?” William lập tức hiểu ra ngay, phải người đi điều tra xem có phải năm đó có người động tay vào mấy bức tượng hay không. Rất nhanh đã có người điều tra ra, còn mang đến một bức chân dụng của người nọ.

“Là người của Hội Phạn Thiên.” Tần Trạm nhìn dẳng vẻ của người nọ, trong lòng lập tức chìm vào suy nghĩ. Mình biết người này, ông ta là một vị trưởng lão, đã từng giao đầu với mình.

Không ngờ đám người này thật to gan, dám động tay động chân khắp nơi, còn tạo ra tà hồn. Lúc đó mình đã từng nói sẽ tiêu diệt Hội Phạn Thiên, nhưng mà đối phương rất ranh mãnh, luôn che giàu ẩn nấp, từ đó tới nay anh chưa có cơ hội ra tay. Nhưng Tân Trạm có cảm giác, đã sạp đến lúc tiêu diệt Hội Phạn Thiên rồi.

“Thầy Trạm à! Trước đây bà nội tôi thường tới đây dạo chơi, thầy có thể giúp tôi xem thử có phải bệnh của bà ấy liên quan tới những thứ này không?” William lại nghĩ đến điều gì đó, căng thắng hỏi thăm. Tân Trạm cũng không từ chối anh ta, mặc dù đã giúp hoàng gia tiêu diệt tà hồn, nhưng mình cũng thu lại được ngọc tà hồn, xem như đã lại vốn. Bên trong chính cung của cung điện, Tần Trạm gặp được vị

Nữ vương đã có tuổi. Mặc dù Nữ vương không còn trẻ nữa, nhưng bà rất biết chăm lo bảo dưỡng cho mình, thoạt trông rất có tinh thần. Tân Trạm bắt mạch cho bà ta, sau đó kẻ một đơn thuốc. Sau khi nữ vương nửa tin nửa ngờ uống thuốc, bà ta lập tức cảm thấy cơ thể rất dễ chịu. Hơn nữa sau đó bà ta biết Tân Trạm đã tiêu diệt tà hồn trong pho tượng, bà ta lập tức cảm ơn

Tần Trạm rối rít. Đến bữa tối, trong cung điện đặc biệt tổ chức một bữa tiệc xa hoa, nhiệt tình nhiệt tình chiêu đãi Tân Trạm theo quy cách chiêu đãi người đứng đầu một quốc gia. Trong cung điện có vô số quan lớn quý tộc, khách mời nườm nượp tiền vào.

Cặp vợ chồng nhà Berg và Natalie cũng mặt dày đến tham dự, hơn nữa còn rất hoảng hốt trước sự nhiệt tình của hoàng gia đối với Tân Trạm.

Bình Luận (0)
Comment