Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 682

Chương 682

“À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!” Diệp Thành vỗ đùi: “Suýt nữa thì tôi quên mất, tôi đã từng làm lễ kết nghĩa với Tần Trạm, lần đó tôi lo lắng tiến vào bí cảnh sẽ bị giam bên trong, gọi trời không thấu gọi đất không hay, cho nên hai chúng tôi trao đổi thần thức cho nhau, vào lúc then chốt có thể cầu cứu cậu ấy

“Anh không nói sớm đi, mau liên hệ với sư phụ!” Hứa Bắc Xuyên nghe vậy lập tức vui mừng. Đám người còn lại cũng rất phấn chấn. Bọn họ đang rất muốn biết Tần Trạm ở đâu.

“Đừng vội, tôi còn muốn thử cái này một chút.” Diệp Thành gật đầu nói.

Trong không gian luyện dược, Tần Trạm vẫn luôn tập trung tu luyện. Dù sao nơi này cũng không phải thế giới bên ngoài, hoàn toàn không có linh khí tự nhiên mà tu sĩ có thể dùng được, cho nên Tần Trạm chỉ có thể dựa vào lĩnh được để khôi phục tu vi, tốc độ khôi phục chậm hơn rất nhiều. Cũng may trước đó mình đến châu Âu lấy được không ít linh dược, nếu không thì đến cả hồi phục cũng không làm được.

“Cuối cùng cũng quay về cảnh giới Đại võ tông rồi!” Tần Trạm mở mắt, trong ánh mắt thoáng qua ánh sáng rực rỡ. Tu luyện suốt mấy ngày nay, rốt cuộc mình cũng có chút năng lực giữ mạng. Mà đúng lúc này, Tần Trạm cảm giác được có một luồng ánh sáng không ngừng lấp lóe trong thần thức, đây là ấn kỷ mà Diệp Thành để lại. Tần Trạm hơi suy nghĩ một chút, sau đó mở thần thức câu thông.

“Tần Trạm! Cậu đang ở đâu vậy?” Vừa mới kết nối được, Diệp Thành đã hô to gọi nhỏ.

“Cậu có biết chúng tôi đang lo lăng gần chết không hả, sắp một tuần rồi. Tôi còn đang chờ cậu phát vỡ lối vào bị cảnh giúp tôi đấy! Còn Lâm Tuyết Trinh nữa, có phải có ta đang ở chỗ cậu không? Các cậu không sao chứ?”

“Cô ấy vẫn ổn, chúng tôi không sao.” Tần Trạm nói.

Chúng tôi muốn đón các cậu, cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở tổng bộ của Hội Phạn Thiên. Mấy ngày nay, thông qua quan sát tỉ mỉ, Tần Trạm biết mình suy đoán không sai.

“Cái gì? Cậu thật sự bị bắt à? Có biết vị trí cụ thể không?” Diệp Thành sợ hãi.

“Cho dù cậu bị bắt thì tôi cũng sẽ không bị bắt đầu.” Tần Trạm thật sự không còn gì để nói.

“Nhưng mà cậu hỏi tôi đang ở đâu à? Tôi thật sự không biết là mình đang ở chỗ nào.”

“Vậy là sao?” Diệp Thành sững “Ông đây đang ở bên trong so. không gian ngọc quyết.” Tần Trạm cũng không còn cách nào, đành kế lại mọi chuyện, bao gồm cả suy đoán của mình về địa điểm này. Diệp Thành thuật lại những gì Tần Trạm nói cho mọi người nghe, tất cả đều cảm thấy rất giật mình.

“Trạm! Con miêu tả rõ địa phương đó cho mẹ, mẹ sẽ qua đó cứu con ra.” Giọng nói của Châu Cẩm truyền đến.

“Nhân tiện mẹ cũng muốn tiêu diệt cả cái Hội Phạn Thiên này

Tiếng nói của Châu Cẩm nghe đã thấy lạnh cả người, chỉ cần Hội Phạn Thiên này dám ra tay với Tần Trạm, chắc chắn bà ấy sẽ sinh ra ý nghĩ muốn giết người.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Trạm nghe được giọng nói nên giận như thế của mẹ mình. Điều này làm lòng anh cảm thấy rất ấm áp.

“Mẹ yên tâm đi! Chờ con khôi phục lại chút tu vi, con sẽ đi ra xem thử tình huống thế nào, còn về Hội Phạn Thiên, con đã thề sẽ đích thân giết sạch bọn họ.” Tần Trạm cười nói.

Sau khi kết thúc liên lạc, Châu Cẩm thả Diệp Thành ra.

“Tiền bối! Bác cưỡng ép liên lạc bằng thần thức như vậy làm tôi đau lắm đấy!” Diệp Thành nhe răng toét miệng nói.

“Mặt Theo! Cậu đi một chuyến tới Tân Môn, mang bút lông Hóa cảnh kia tới đây. Châu Cẩm nói với Mặt Theo.

“Vâng!” Mặt Theo nhận lệnh rời di.

Diệp Thành âm thầm suy nghĩ, Châu Cẩm đang muốn dùng trận pháp. Bút lông kia rất thích hợp để để khắc họa lá bùa hoặc trận pháp.

Châu Cẩm nhìn Diệp Thành, cười tủm tỉm nói: “Đứa nhỏ này! Tôi ngửi thấy mùi linh thạch trên người cậu.”

“Tiền bối! Sao mũi bác thính thế vậy mà cũng ngửi được ư?” Diệp Thành không khỏi rùng mình một cái, nằm thật chặt nhân chứa đồ của mình.

“Tôi mượn dùng một chút, về sau tôi sẽ đổi cho cậu.”

“Tôi không thể cho mượn được. Diệp Thành lắc lắc đầu, khuôn mặt trở nên cảnh giác.

“Người nhà họ Tân các người chuyên mượn đồ không trả, trước đó Tần Trạm mượn áo choàng, phi kiếm, con rối của tôi, đến bây giờ vẫn chưa trả lại.”

Khuôn mặt Châu Cẩm tối sầm Cái tên Tần Trạm đó đúng là rất biết cách trêu chọc người khác, còn dám đùa giỡn người ta, phải dọa đám nhỏ này một trận mới được.

“Có cho mượn không, tôi sẽ cho cậu đồ tốt.” Châu Cẩm nói.

“Đồ tốt gì?” Diệp Thành lập tức thay đổi sắc mặt: “Tiền bối! Bác cũng biết rồi đấy, thời đại này linh khí rất loãng, không thích hợp tu hành nên món đồ này rất quý.

“Không phải cậu ghen tỵ với khứu giác của tôi sao?” Châu Cẩm cười cười, vẽ một phủ trận lên không trung. Nhìn thấy phù trận rực rỡ ánh sáng vàng kia, Diệp Thành lập tức trừng to mắt.

“Đồ tốt, chắc chắn đây là đồ tốt! “Xem có hiểu không?” Châu

Cẩm nói.

“Tôi có thể học được ư?” Diệp Thành gật đầu lia lịa.

“Đảm bảo dạy cậu học được!”

“Tiền bối à! Thật ra tôi chỉ đùa thôi, tôi với Tần Trạm là anh em thân thiết, chút chuyện ấy tất nhiên là phải giúp rồi.” Diệp Thành cười tươi như hoa, lấy ra một cục linh thạch nhiều nếp nhăn, tỏ vẻ hào phóng lắm.

“Bao nhiêu đây không đủ.” Châu Cẩm nói: “Cho tôi thêm năm mươi viên.

“Tiền bối! Bác xem thứ này như lá cây à? Hơn nữa bây giờ có rất nhiều trận pháp không cần tới lĩnh thạch.” Diệp Thành giơ chân nói.

“Vậy thì cho tôi thêm mười viên nữa đi, chắc hẳn cậu cũng biết giá trị của phù trận kia.” Châu Cẩm nói. Lần này Diệp Thành không do dự nữa, đưa hết mười lăm viên linh thạch cho Châu Cẩm.

“Nhiều linh thạch như vậy, tiền bối đang định tung lưới tóm trọn Hội Phạn Thiên à?” Diệp Thành nói nhỏ.

“Con tôi đã nói muốn tiêu diệt toàn bộ bang hội đó, người làm mẹ như tôi phải đảm bảo không ai chạy thoát được.” Châu Cẩm đang cười, nhưng nụ cười lại làm Diệp Thành rùng mình một cái. Hình như anh ta đã thấy trước tương lai bi thảm của Hội Phạn Thiên. Ai bảo Hội Phạn Thiên này đắc tội với Tần Trạm làm gì! Nhưng mà mình cũng hâm mộ Tần Trạm quá, có mẹ làm chỗ dựa như vậy. Diệp Thành âm thầm chảy nước mắt.

Trong tổng bộ Hội Phạn Thiên, Tần Trạm phát hiện Phạn Lục đã rời đi, lần đầu tiên bước ra khỏi không gian luyện được. Hít thở bầu không khí bên ngoài, Tần Trạm cảm nhận thấy sảng khoái chưa từng có. Nhưng anh cũng không có thời gian cảm khái, trên mặt đất nhanh chóng hiện ra một trận pháp cỡ nhỏ. Đây là một trận pháp đơn giản mà trước đây mẹ anh cho anh trong số trận đồ kia. Trận pháp này gọi là Định vị trận.

Trận pháp này không phức tạp, tác dụng của nó là để truyền vị trí của mình cho một người khác cũng đang thi hành trận pháp này.

Một luồng ánh sáng nhanh chóng lóe lên, trong chớp mắt biến mất giữa không trung. Sau đó mẹ ở bên kia sẽ biết vị trí của mình. Làm xong những chuyện này, Tần Trạm chưa trở lại không gian luyện dược mà xếp bằng trên giường Phạn Lục, bắt đầu ổn định hơi thở và chìm vào tu luyện.

Mỗi lần Phan Lục rời đi đều sẽ biến mất khoảng sáu tiếng, Tần Trạm nghi ngờ bởi vì mình, nên mỗi ngày Hội Phạn Thiên mỗi ngày đều bận rộn đề phòng.

Khoảng bốn tiếng sau, Châu Cẩm lại truyền âm một lần nữa.

“Trạm à! Bốn phía của Hội Phạn Thiên đều đã được bố trí trận pháp, con có thể đi ra rồi.”

Tần Trạm suy nghĩ một chút, sau đó từ chối: “Mẹ à! Con có tính toán của mình, chờ một lúc rồi ra cũng được.”

Hội Phạn Thiên năm lần bảy lượt khiêu khích mình, cứ vậy giết chết thì quá có lợi cho bọn họ rồi.

“Được thôi! Vậy mẹ ở bên cạnh tiến hành củng cố và tăng cường trận pháp, đảm bảo không kẻ nào thoát được.” Châu Cẩm nói. Mấy ngày nay tâm trạng của Phạn Lục rất xấu, hành động trước đó thất bại đã chọc giận toàn bộ Việt Nam. Ban an ninh không những bao vây thành viên Hội Phạn Thiên mà còn liên lạc đến nước Mỹ, châu Âu, kéo theo cả mấy cứ điểm khác của Hội Phạn Thiên trên thế giới đều bị tiêu diệt. Gần đây Đại hội trưởng cũng trở nên cáu kỉnh, mấy ngày nay chửi mắng bọn họ không ít lần. Điều này cũng làm Phạn Lực cảm thấy rất buồn bực, cũng thầm hận Tần Trạm, gã thế một khi bắt được đối phương, nhất định phải tra tấn anh thật tàn nhẫn, cuối cùng dùng linh hồn luyện thành oán linh ác quỷ, như vậy mới có thể giải trừ mối hận trong lòng gã.

Nhưng mà Phạn Lục cũng rất vui, vì mấy hôm nay gã đã nghiên cứu được một chút về ngọc quyết kia.

Bình Luận (0)
Comment