Chương 762
Thanh Vân “Mọi người, chúng tôi nguyện vì cô chủ mà hiến dâng cả cuộc đời này, để chúng tôi ở lại đây kéo dài thời gian của đối phương đi.”
Vài võ giả của nhà họ Vân, lúc này đột nhiên đứng dậy, lộ ra vẻ bị hùng, nhưng không hề chùn bước.
“Còn chưa đến lúc đó đâu.”
Tân Trạm lắc đầu nói: “Hơn nữ mấy người các người cũng không thể ngăn cản bọn họ, vào nội điện rồi nói sau đi.”
Tần Trạm nhìn Phương Hiểu Điệp, lúc này Phương Hiểu Điệp năm trên lưng Diệp Thành vẫn không thở được, rõ ràng đang bên bờ vực sống chết.
Tần Trạm nằm chặt tay, có một câu nói mà anh chưa nói, chạy trốn hoàn toàn không phải lựa chọn của anh.
Đối phương phá hoại lời hứa, một đường đuổi giết, thậm chí còn suýt nữa hại chết Phương Hiểu Điệp, đây là thù máu.
Thù này, Tần Trạm nhất định phải bảo.
Trên đường đi, không hề gặp phải quá nhiều ngăn cản.
Mọi người một đường chạy vào bên trong, gặp yêu thủ thì giết yêu thú, gặp cấm chế thì cưỡng ép phải giải, tốc độ vô cùng nhanh.
Cuối cùng một đại điện nguy nga xuất hiện trước mặt mọi người.
Cổng điện vàng chói rực rỡ, khí thế hào hùng, ở bên góc có một rãnh khóa.
“Chắc là ở đây.
Tô Uyên tiến lên trước tra chìa khóa vào, nhất thời ánh sáng lóe lên, trên trời giáng xuống ba tia sáng.
Mọi người hiểu ra, xem ra một chìa khóa vàng chỉ có thể dẫn ba người vào.
Mọi người nhìn nhau, thật ra tiến vào nội điện cũng không có nghĩa là sẽ an toàn, dù sao trong tay Diệc Hỏa Tông cũng có chìa khóa, nhưng ít ra nó cũng có nhiều hơn mấy phần cơ hội so với ở bên ngoài.
“Mọi người, Vân Như Ý hoàn toàn không phải là người sợ chết, nhưng bên trong nội điện có vật mà người nhà họ Vân chúng tôi nhất định phải lấy được, có vật này, cho dù gặp phải Thiếu tông chủ đó, tôi cũng có thể đối phó được ít nhiều.
Cô chủ nhà họ Vân mở miệng nói trước, đôi mắt cô ta trong veo, giọng điệu chân thành, khiến người ta vừa nhìn đã biết trong lòng cô ta nghĩ cái gì.
“Tôi cũng có đồ vật cần phải có, đến lúc đó tôi sẽ ra ngoài giúp đỡ, mọi người đợi tôi.” Tô Uyên cũng gật đầu nói “Hai người cẩn thận một chút.
Tân Trạm gật đầu, đưa Phương
Hiểu Điệp vào một trong ba ánh sáng đó.
Ba người bọn họ chậm rãi biển mất.
“Tần Trạm, đợi em.”
Tô Uyên nhìn sâu Tân Trạm, trong ánh mắt tràn đầy không nỡ và lo lắng. Sao cô không nhìn ra suốt đường đi, Tần Trạm vẫn luôn đè ép tức giận chứ.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Tần Trạm nhất định sẽ hành động.
“Yên tâm, trước khi nhìn thấy em, anh sẽ không chết đâu.” Tần Trạm cười nhẹ, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Tô Uyên gật đầu, ánh mắt nhìn vào trong nội điện, tràn đầy mong đợi.
Cô của lúc này, không thể giúp Tần Trạm quá nhiều, nhưng mảnh tinh thạch mà sư phụ nói, ở trong nội điện này, nếu như lấy được nó, thì công pháp của mình sẽ trở lên hoàn hảo, đến lúc đó, tu vi sẽ càng cao hơn.
Sau khi ba người đi, Tân Trạm nhìn những người còn lại.
“Diệp Thành, Việt Ban, chuyện này đã làm khổ hai người rồi.”
Tần Trạm cười khổ một tiếng, vốn dĩ mục đích là đi cứu người, nhưng không ngờ diễn biến lại đến bước này.
“Đừng nói kiểu đó, vốn dĩ là anh em sống chết với nhau, liên lụy cái gì chứ.” Lạc Việt Ban cười hì hì, vẻ mặt hào hùng nói.
“Đúng vậy, ông đây đã không thuận mắt với hai tên tiểu nhân đạo đức giả kia lâu rồi, sớm muộn gì cũng phải đánh với bọn họ một trận.” Diệp Thành cũng hằm hè nói.
“Tần Trạm, anh nói xem đánh thế nào.”
Bọn họ đều tức giận, ai cũng không muốn trốn nữa.
Tân Trạm gật đầu, anh nhìn võ giả nhà họ Vân trước.
“Anh Trạm, chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của anh.” Những võ giả này chấp tay, một mặt cung kính.
Bây giờ cô chủ nhà họ Vân đã không còn ở đây, bọn họ nguyện ý phục tùng Tần Trạm.
“Được, nếu như mọi người đã nguyện ý nghe theo lời của tôi, vậy trước khi Tô Uyên và cô chủ nhà họ Vẫn lấy được bảo vật đi ra, chúng ta nhất định phải ngăn bọn họ ở ngoài nội điện.”
Mọi người gật đầu, đây cũng là hy vọng lớn nhất của bọn họ.
Tần Trạm nói, để Diệp Thành lấy quả Thanh Vân ra.
Mười sáu linh quả, ngoại trừ thánh quả mà Phương Hiểu Điệp đã ăn, thì những linh quả khác đều còn nguyên vẹn, toàn bộ đều lơ lửng trên không trung.
Bọn nó tụ lại một chỗ, tản ra linh khí nồng đậm, cám dỗ người khác.
“Trước tiên phải nâng tu vi, sau đó lại đánh với bọn họ.” Tâm Trạm bát một linh quả trong không trung lại phân hai quả cho Diệp Thành và Lạc Việt Ban.
“Các người thế nào?” Tần Trạm lại nhìn về phía những võ giả hộ đạo nhà họ Vân kia.
Những võ giả đó đều đã lớn tuổi, nghe vậy, ông già đứng đầu nói: “Theo ghi chép, thứ linh quả này người càng trẻ tuổi thì thăng cấp càng lớn, những ông già chúng tôi e rằng dùng cũng vô dụng thôi, đừng để lãng phí.
Những ông giả khác cũng cười khổ.
So với Tần Trạm, cô, cậu chủ kỳ tài và những nhân vật khác, thực lực của bọn họ chênh lệch quá xa.
“Có thể ăn được bao nhiêu thì ăn từng ấy, nếu chết rồi thì đều là của người khác.” Tần Trạm lắc đầu nói.
“Được rồi, vậy mấy người chúng tôi ăn hai quả chắc là đủ rồi.” Ông già suy nghĩ rồi nói.
Sáu võ giả của nhà họ Vân thương lượng một chút, lấy hai quả, phân thành sáu mảnh rồi ăn vào.
Sau đó mọi người khoanh chân ngồi trước nội điện, bắt đầu vận chuyển công pháp đột phá tu vi.
Bởi vì Tần Trạm đã sớm đặt trận pháp trên đường đi, cho nên cũng không lo lắng bọn họ sẽ đột nhiên xông đến đánh úp.
Cho quả Thanh Vân vào miệng, Tân Trạm nhanh chóng nuốt xuống.
Nhất thời, anh cảm nhận được nước quả nhanh chóng hóa thành từng đợt linh khí, thuận theo thành quản, chảy vào trong cơ thể.
Linh khí dường như có ý thức tồn tại, nó thuận theo lục phủ ngũ tạng mà phân hóa, biến thành một luồng khí mát lạnh, quét qua tứ chi trăm thể, giống như giữa mùa hè nóng lực mà được nhảy một dòng suối trong vắt mát lạnh vậy.
Trong phút chốc, Tần Trạm cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đến mở ra, một luồng khí tức mênh mông không ngừng luyện hóa trong thân thể anh.
“Không hổ là linh quả của một trong mười đại tông môn thượng CỔ.”
Hai mắt Tân Trạm sáng lên, anh nhanh chóng nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu không ngừng điều tức vận công.
Dẫn dắt luồng linh khí lao nhanh, không ngừng vận chuyển xung quanh trong cơ thể, khí tức tu vị của Tần Trạm càng lúc càng dâng lên.
Ram.
Linh khí lao nhanh gào thét trong linh mạch, hết lần này đến lần khác bạo pháp ra một tầng ngăn cản vô hình.
Trong nháy mắt, tu vị của Tần Trạm đang ở nhất phẩm đỉnh phong đột nhiên đột phá, anh chỉ cảm thấy hoa huyệt tứ chi trăm xương bỗng nhiên run lên, linh khí nhanh chóng phá kết giới, lập tức lưu chuyển thuận hơn một chút.
“Hóa cảnh nhị phẩm rồi.”
Mắt Tân Trạm sáng lên.
Anh đã trì trệ ở hóa cảnh nhất phẩm đỉnh phong này lâu rồi, giờ lại đột phá nhanh như vậy.
“Còn có thể đột phá.” Tần Trạm cảm thấy linh khí quả Thanh Vân trong cơ thể mình vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cho đến khi hoàn toàn hấp thụ hết khí tức của linh quả, Tần Trạm mới mở mắt ra, tu vi của anh đã đến hóa cảnh nhị phẩm trung đoạn
Tần Trạm chú ý đến, tu vi của Diệp Thành và Lạc Việt Ban ở bên cạnh cũng đã được tăng lên, đến nhị phẩm.
“Vẫn chưa đủ.
Tân Trạm tính toán thực lực của đối phương, lại nằm lấy một linh quả nữa nuốt xuống.
Nếu như có người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ mắng anh phí phạm của trời vậy.
Nếu ăn một quả Thanh Vân thì sẽ có hiệu quả rất tốt, nhưng ăn càng nhiều thì hiệu quả càng kém. Nhưng trong lúc này, Tần Trạm cũng không thể quan tâm đến nhiều như thế được.
Hiệu quả của quả Thanh Vân thứ hai kém hơn nhiều, những Tần Trạm vẫn cảm nhận được tu vi của mình thăng cấp rất nhanh.
Sau khi ăn quả thứ hai, tu vị của
Tần Trạm trực tiếp đạt đến hóa cảnh nhị phẩm đỉnh phong
Chưa đến nửa nén hương, Tân Trạm đã trực tiếp đột phá lên một đại cảnh giới.
Đây chính là uy lực bảo vật của tông môn thượng cổ.