Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 792

Chương 792

“Tiền bối, tôi muốn hỏi ông, phải chọn thế nào đối với nó mới là tốt nhất?” Tân Trạm hỏi.

“Lựa chọn tốt nhất chính là để cho chính nó lựa chọn” Ông cụ nói đầy ẩn ý.

“Tôi hiểu.” Tần Trạm trầm ngâm, hít sâu một hơi rồi đi về phía trước.

“Anh Trạm.”

Minh Vũ Hàn nhìn thấy Tần Trạm, vội vàng cười chạy đên.

Tần Trạm cười một tiếng, chơi cùng với đứa trẻ, một cổ linh khí châm chạp lưu chuyển qua, Minh Vũ Hàn dần dần thiếp đi.

Tân Trạm vuốt ve mái tóc của đứa trẻ, một cỗ linh lực tuôn ra, khắc sâu vào tâm trí nó một ít ký ức.

Tần Trạm không sử dụng quá nhiều những thứ cha anh để lại. Những thứ đó quá nặng nề, Tân Trạm chỉ để lại những cảm ngộ và các loại công pháp, toa thuốc mà anh thu thập được, một khi kích hoạt những thứ này, đủ để khiến Minh Vũ Hàn trở thành người tài giỏi, giống như chính anh hiện tại.

Để nó sống như một người bình thường, nếu một ngày, nó mệt mỏi hoặc tức giận, dấu hiệu này sẽ tự động được giải phong ấn, cho nó cuộc sống mới được thay đổi hoàn toàn.

Tần Trạm đột nhiên có hơi muốn khóc, anh nghĩ đến cha mình. Hoàn cảnh tương tự khiến bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của cha mình.

Ban đầu, cha anh ôm thân thể anh còn nằm trong tã, cũng có suy nghĩ giống như hôm nay vậy. Lựa chọn tốt nhất, chính là để cho anh tự lựa chọn.

“Ba, con rất muốn gặp ba. Tân Trạm thở dài một tiếng.

Bảy thánh khí, mở ra không gian gông xiêng trong truyền thuyết, không chừng có thể đi đến nơi cha anh đến. Đến lúc phải rời đi, Lạc Việt Ban và Diệp Thành đều quyết định tạm thời tách khỏi Tân Trạm. Trận chiến với Thanh Vân Tông khiến cả hai đều cảm thấy tu vi của bản thân chưa đủ, lần này trở về, hai người bọn họ muốn bắt đầu khổ luyện.

Cuối cùng, Tân Trạm và Hứa Bắc Xuyên trở về Tân Môn cùng với Mặt Thẹo.

“Sư phụ, có một người ngu ngốc, anh có muốn gặp không?” Trên đường núi, Hứa Bắc Xuyên như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt kỳ quái nói.

Tân Trạm sửng sốt một chút.

“Có một người đàn ông to lớn, một tháng trước chạy đến Tân Môn, nói muốn thách đấu sư phụ. Anh ta mạnh khủng khiếp, tôi và Hứa Bắc Xuyên đều không phải đối thủ, cuối cùng cũng phải để ông cụ Cổ ra mặt mới có thể ngăn anh ta lại.” Mặt Theo cười khổ nói.

“Sau khi biết anh không có ở đó, anh ta sống ở chân núi, nói rằng anh ta sẽ đợi khi nào người ở lại thì khiêu chiến người lần nữa, vì báo thù cho ai đó.”

“Hiện tại anh ta vẫn còn sống dưới núi à?” Tần Trạm nhưởng mày, có chút hứng thú hỏi.

“Đúng vậy, nhưng tên to con này thật ngốc, sư phụ nhìn qua một cái cũng biết.” Hứa Bắc Xuyên nói. Cả ba người đi dọc theo con đường núi, chẳng mấy chốc đã đến một ngôi làng nhỏ. Tân Môn nằm trên núi cao, dưới chân núi có những thôn xóm rải rác, vì xa xôi hẻo lánh nên người dân ở đây sống không được tốt lắm.

Theo đề nghị của Hứa Bắc Xuyên, họ đi dọc theo con đường núi, cũng không đi vào thôn mà họ đứng trên cao nhìn xuống không cần hai người nhắc nhở, Tân Trạm thoáng nhìn đã thấy một người đàn ông da ngăm đen khỏe như bò chạy từ ven sông lên, đang giơ một cái bồn nước to lớn đến mức phô trương, bên trong chậu nước chứa đầy nước sông trong vắt.

Ánh mắt Tần Trạm đột nhiên sáng lên.

Chỉ nhìn thấy thân thể to lớn của người đàn ông giống như một con vượn thần, chỉ cần nhảy ra xa hơn mười thước, vết chân thật sâu trực tiếp giảm trên mặt đất, nhưng nước đầy trong cái chạy đặt trên đỉnh đầu anh ta cũng không tràn ra ngoài.

“Sức mạnh siêu nhiên bẩm sinh, hơn nữa còn có khả năng điều khiển đáng kinh ngạc.” Đôi mắt Tần Trạm lóe lên tia sáng.

Sau mấy hơi thở, người đàn ông cao lớn đi đến một ngôi nhà.

Âm một tiếng, anh ta bỏ cái chậu lớn xuống.

“Bà Lý, nước của mười nhà bà, tôi đã mang về rồi.” Người đàn ông cao lớn cười ngốc nghếch, mặt không đỏ thở không gấp, nhìn rất thành thạo.

“Thanh niên này bình thường chỉ như vậy thôi sao?” Tân Trạm nhìn chăm chăm anh ta, có hơi im lặng.

Theo như tu vi của người đàn ông cao lớn này, chắc cũng phải hóa cảnh ngũ phẩm trở lên, cao thủ như thế, ở bên ngoài dù ở đầu cũng là bậc cao nhận tiền bối, được vạn người kinh ngưỡng.

Nhưng anh ta lại mặc quần áo vải thô giúp thôn dẫn xách nước, nhìn không khác nông phụ gì cả. Quan trọng hơn là, không phải thanh niên này đến khiêu chiến mình sao? “Cho nên tôi mới nói thanh niên này có chút ngay thắng, tâm địa hiền lành, nếu như anh ta không khiêu chiến sư phụ, chúng hẳn có thể trở thành bạn tốt.” Hứa Bắc Xuyên cười khổ nói. Trước khi người đàn ông này đến, cải thôn nghèo khó này đều là do Tân Môn chiếu cố, bây giờ anh ta lại phụ trách phần lớn.

“Đi xuống xem một chút.”

Đột nhiên Tân Trạm có hơi hiếu kỳ thanh niên này, ba người đi xuống.

“Hừ, thằng nhóc này đến rồi.”

Người đàn ông cao lớn kia đang uống nước, nhì thấy Hứa Bắc Xuyên thì thấp giọng hừ một tiếng.

“Sư phụ Tần Trạm kia của cậu đi cả tháng nay rồi, rất cuộc khi nào mới về vậy?”

“Gấp cái gì chứ, sư phụ tôi bận đủ chuyện chứ đâu có rảnh rỗi như tôi với anh.” Hứa Bắc Xuyên cười nói.

Tần Trạm không nói mà chỉ cười một tiếng, người này có chút ngu ngốc, mình đứng đối diện anh ta mà anh ta cũng không nhận ra, hiển nhiên ngay cả ảnh của mình cũng chưa từng thấy, như vậy thì dù mình có xuất hiện cũng không thể khiêu chiến được.

“Thiết Tử Du, chưa ăn cơm có phải không?” Một bà lão từ trong phòng đi ra, bưng một ít thức ăn trên tay, nói với người đàn ông.

Thấy mấy người Hứa Bắc Xuyên, bà lão nở nụ cười. Những người trẻ này trong mắt bà cũng là người tốt.

Bà còn đang muốn chào hỏi thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, mấy người thôn dân cũng một người trẻ tuổi vọt vào.

“Thiết Tử Du, mau xem cho cậu ta một chút, thắng nhóc này không biết sao lại bị thương đến ngất đi.” Có thôn dân lo lắng nói.

Ánh mắt vài người nhìn xuống, chỉ thấy sắc mặt thanh niên kia trắng bệch, đùi phải đẫm máu, có chút biến dạng.

Thiết Tử Du xé tấm vải, phát hiện trên đùi phải có một vết thương thật dài.

“Không có chuyện gì lớn, là gãy xương thôi.” Anh ta nói: “Tìm vài cây gậy gỗ, thuốc trị thương, tôi sẽ nối xương cho cậu ta Thiết Tử Du vừa nói vừa muốn bắt tay vào, nhưng Tân Trạm ngăn anh ta lại.

“Nếu cậu chữa trị như thế, cậu nhóc này có thể không sống nổi.” Tần Trạm lắc đầu nói.

“Anh có ý gì?”

Thiết Tử Du trừng mắt lớn, vừa nghi ngờ vừa khó chịu.

“Cậu ta không có bị thương, mà là trúng độc. Là do một con yêu thủ nào đó gây nên.”

“Mặt Thẹo, có mang theo thuốc giải độc không?” Tân Trạm nói, Mặt Thẹo nhanh chóng cầm một viên thuốc bỏ vào miệng của thanh niên kia.

“Cậu đừng lo lắng, đè mấy huyệt vị lại, thả linh khí ra” Tân Trạm chỉ huy Thiết Tử Du làm việc.

Không lâu sau, trong ánh mắt trân trối của Thiết Tử Du, thanh niên kia phun một ngụm máu đen rồi chậm rãi mở mắt ra.

“Một con rắn độc thật lớn, đớp một cái trên đùi tôi, may mà tôi rơi xuống vách núi chứ không thì nói đã ăn thịt tôi rồi” Thanh niên nói, giọng vẫn còn vẻ sợ hãi.

“Thật sự là do thú làm.”

“Xem ra là tôi nghĩ sai rồi” Thiết Tử Du bội phục chắp tay với Tần Trạm.

“Không biết anh là?”

“Thiết Tử Du, cậu ấy mà cậu cũng không nhận ra, là môn chủ Trạm đó” Lão Lý cười nói.

Tân Trạm thầm nói không ổn, quả nhiên, một luồng khí tức ngất trời bỗng dưng bộc phát ra.

Hai mắt Thiết Tử Du trợn tròn, trên gương mặt hiện đầy vẻ tức giận.

“Anh chính là Tân Trạm”

“Đừng hiểu lầm”

Tần Trạm lắc đầu nói: “Tôi không đùa bỡn cậu, chẳng qua tôi chỉ muốn xem một chút, coi ai muốn đến khiêu chiến tôi”

Bình Luận (0)
Comment