Chương 915: Thiên cơ biến đổi
Nếu Tân Trạm chọn cách mặc cả, cuối cùng sẽ có thể lấy được miếng sắt với giá hời.
Nhưng sau đó lão già tuyệt đối sẽ không nói cho anh những thông tin có ích như thế này nữa.
Thậm chí Tân Trạm còn hoài nghi, cái gọi là thi thể kia cũng là do lão già làm giả, có khi người đó là do ông ta giết chết. Dù sao chuyện giết người cướp của trong giới võ đạo đã là chuyện thường tình, cho đến bây giờ cũng chả phải là tin gì mới.
Nếu bản thân chỉ dùng năm viên linh thạch để mua, lão già tuyệt đối sẽ không nói ra loại chuyện không biết xấu hổ như thế này, càng đừng nói đến mất tin tức gì quan trọng.
Tuy nhiên tất cả những chuyện này trước mắt đều chỉ là suy đoán của Tân Trạm, còn cần phải dùng thuật của Nghê Phùng để kiếm nghiệm.
Tân Trạm cũng rất mong chờ. Lần thứ hai tính toán theo nguyên lý thiên cơ, không biết kết quả sẽ như thế nào.
Nhìn thấy Tân Trạm đi tới đi lui, Nghê Phùng lắc đầu không nói lên lời: “Tôi đã nói rồi, trong thời gian ngắn như vậy, cho dù cậu có thử nghiệm bao nhiêu lần đi nữa thì kết quả cũng không thay đổi đâu. Cậu chỉ đang làm việc vô ích thôi”
Nghê Phùng nói một cách chắc nịch. Anh †a sinh ra trong một gia tộc thiên sư, kiến thức uyên thâm. Anh ta không tin vào cái suy nghĩ gọi là nghịch thiên cải mệnh của Tân Trạm, cho rằng số mệnh sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Thử lại một lần nữa, nếu kết quả vẫn như cũ, tôi sẽ thả anh đi” Tân Trạm thản nhiên nói.
“Được thôi, nhưng mà cậu nhất định sẽ phải thất vọng” Nghê Phùng hừ một tiếng Anh ta lấy ra ba đồng tiền vàng lần nữa, bắt đầu thi triển thuật lục hào.
‘Vô số ánh sáng bí ẩn từ bốn phương tám hướng tập hợp lại, ngưng tụ lại thành một bức màn sáng phía trên ba đồng tiền vàng Những khung cảnh tương tự lại hiện ra. Sa mạc, ngôi điện thờ sừng sững, từ bên trong màn sáng mơ hồ hiện ra màu tím nhạt.
“Tôi đã nói rồi” Nghê Phùng đắc ý nói, quả nhiên ý trời không thể đổi Mấy người Diệp Thành cũng nhíu mày, Tân Trạm bỏ ra năm mươi linh thạch, cuối cùng lại không có tác dụng gì.
“Dùng thêm khí tức của vật này nữa” Tân Trạm suy nghĩ một chút, lấy ra khối sắt kia.
Nghê Phùng khinh thường lắc đầu, vươn một tay ra, truyền hết khí tức của khối sắt vào bên trong thuật lục hào.
Nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Sau khi hấp thụ hết khí tức của khối sắt, hình ảnh trên màn sáng rung lên kịch liệt sau đó nổ tung, vô số khí tức bay ra tứ phía, rồi lại ngưng tụ một lần nữa.
“Đây, đây là”
Vẻ mặt Nghê Thần hết sức kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Hình ảnh bên trên màn sáng thay đổi thành một nơi có ánh lửa đang thiêu đốt.
Chính giữa vô số vết nứt trên mặt đất đang bốc cháy, hiện lên một cung điện đồ sộ đầy kỳ dị, hoàn toàn khác xa với lúc trước Trong thời gian ngắn ngủi như thế, Tân Trạm thực sự có thể đảo ngược thiên cơ?
“Mau lại đây nhìn xem chất lượng của những bảo vật này” Đám người Diệp Thành cũng vô cùng kích động, không khỏi kêu lên Không cần mấy người họ nhắc nhở, Nghê Phùng cản cần môi. Anh ta cũng tò mò không biết nơi này sẽ mang đến những biến đổi như thế nào cho Tần Trạm.
Sau khi phóng vào vài đạo khí tức, trong hình ảnh kia, từ cung điện bổng nhiên tỏa ra từng đạo khí tức.
Mà nhìn thấy những khí tức này, mọi người đều ngây ra.
Trên cung điện kỳ dị, sương mù màu tím lơ lửng xung quanh, như thể muốn nhuộm tím cả bầu trời. Màu tím này vô cùng dày đặc, không hề giống với cổ điện Sa Hải trước đây.
Thậm chí bên trong lớp sương mù tím đặc kia còn ẩn ẩn sắc vàng.
“Đó là nơi chứa bảo vật hàng đầu.” Nghê Phùng hít một ngụm khí lạnh, toàn thân như bị sét đánh.
Mọi người ai cũng trầm mặc, cả đám ngây ra nhìn về phía Tân Trạm.
“Năm mươi viên linh thạch này, thật đúng là vô giá” Diệp Thành nuốt nước bọt. Năm mươi viên linh thạch, có thể đảo ngược thiên cơ, còn thứ gì có thể đáng giá hơn thế này nữa.
“Những thứ màu đỏ này là gì?” Lạc Việt Ban thấy trên màn sáng có xuất hiện một ít khí tức lúc ẩn lúc hiện, không khỏi hỏi.
“Đó là dấu hiệu của thảm họa huyết quang” Nghê Phùng thoáng nhìn qua Tần Trạm nói: “Bảo vật ở nơi này quả thật rất có uy lực, nhưng đồng thời cũng kèm theo nguy hiểm cực lớn. Nói cách khác, có thể lấy được bảo vật cấp cao nhất, nhưng cũng có thể vì nó mà rơi xuống”
Tân Trạm lắc đầu. Giàu sang đi cùng với nguy hiểm, bảo vật mạnh nhất đương nhiên sẽ càng thu hút nhiều cường giả hơn. Việc này anh sớm đã dự liệu được trước.
“Giao Khí tinh thần ra đây, anh có thể đi”
Tân Trạm nói.
“Cái gì?” Nghê Phùng trợn to hai mắt, tức giận nói: “Khi trước cậu nói rằng chỉ cần tôi bói toán xong là sẽ thả tôi đi. Cậu nói lời không giữ lời”
“Tôi có thể thả anh đi, nhưng chưa từng nói sẽ để anh tiến vào khu vực trung tâm” Tân Trạm cười lạnh nói: “Hay là tôi đánh gãy tay chân của anh, sau đó thả anh đi, như vậy cũng không thể coi là không giữ lời hứa”
“Đừng, vừa rồi là tôi lỡ mồm thôi.” Nghê Phùng toát mồ hôi lạnh. Cánh tay bị đánh gãy vô cùng đau đớn. Ký ức đó đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ, chỉ mới như vừa tích tắc.
Sau khi giao ra Khí tinh thần, Nghê Phùng chạy trối chết, một giây cũng không muốn ở lại.
Có quỷ mới biết tên sát tinh này liệu đột nhiên lại sẽ xuất hiện một ý muốn nào đó, lại như con thiêu thân tự xử lý chính mình.
“Đi thôi”
Tân Trạm cũng không để ý tới Nghê Phùng nữa. Anh ta mất toàn bộ tinh mang, nhất định sẽ không có cách nào để tiến vào khu vực trung tâm, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho mình nữa Mấy người liếc mắt một cái, bốn người họ bay qua hẻm núi sâu, bước vào bên trong khu vực trung tâm.
“Nơi này thực sự rất kì quái.”
Khu vực trung tâm của nơi thí luyện, vẫn có diện tích vô cùng to lớn như trước. Bốn người bay vào bên trong, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm tận cùng của lục địa.
Mà ở bên trên lục địa, lại hiện ra một hình ảnh khác hoàn toàn.
Có những ngọn đồi trùng điệp nối tiếp nhau, cũng có những cánh đồng với cỏ xanh, có sa mạc, có vùng hoang vu, thậm chí là băng nguyên cùng núi lửa.
Chỉ là từ vùng đất này nhìn ra phía xa xa, có một đỉnh núi khổng lồ nổi bật.
Nó dốc vô cùng, cao ngất tận chân mây, xuyên thẳng về phía chân trời, không biết nó thông tới đâu.
“Ngọn núi này là nơi diễn ra trận chiến cuối cùng. Tôi nghe nói sau cùng tất cả Thiên Kiêu sẽ tụ tập ở đây, tranh đoạt ngôi vị đứng đầu” Bồ Tùng Nhân nhìn thấy ngọn núi kia nói.
“Năm đó số lượng vô cùng lớn, cuối cùng để lại bao nhiêu bút tích. Thế nhưng lại mang toàn bộ địa mạo hoàn toàn đồn lại ở khu vực bên trong” Diệp Thành nhìn bốn phía, cảm khái nói.
“Thảo nào lúc trước tính toán theo nguyên lý thiên cơ, đều sẽ xuất hiện sa mạc và ngọn lửa. Hóa ra nơi này lại kỳ lạ như vậy”
“Thật ra Nghê Phùng nói cũng đúng. Quả nhiên ở đây có khí tức cảm ứng với cối U Minh, khiến cho anh ta vừa nhìn sa mạc kia đã thấy hứng thú” Diệp Thành nói.
Tần Trạm cũng thử cảm nhận một chút, nhận ra bản thân cũng có chút hứng thú với sa mạc và núi lửa.
Đây cũng là chuyện bình thường. Nếu không phải có khối sắt thần bí kia, chỉ sợ rắng đáp án của chính mình cũng nhất trí với ba người Diệp Thành.
“Tân Trạm, chúng tôi đi đến cổ điện sa mạc trước, cậu nhớ cẩn thận”
Diệp Thành cùng Lạc Việt Ban, Bồ Tùng Nhân chia tay với Tân Trạm. Sau khi họ thống nhất về điểm hẹn, liền chia nhau ra hành động.
Tân Trạm suy nghĩ một chút liền lấy ra áo choàng đen của hội Brahma. Không biết thứ này được tạo ra như thế nào, nhưng sau khi kích hoạt bùa chú, liền có thể ẩn nấp không có ai phát hiện, cho đến bây giờ vẫn rất hữu dụng.
Tân Trạm suy nghĩ một chút, vẫn không dùng đến được con chim chim ưng khổng lồ để cưỡi, mà bay ở dưới tầng mây thấp.
Trên đường đi, Tân Trạm nhìn thấy rất nhiều võ giả, hoặc đi thành nhóm hoặc đi một mình, nhưng hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh. Họ rất ít khi đấu đá với nhau, cho dù có gặp nhau cũng bên này nhường bên kia trước.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Tân Trạm đã nhận ra.
Phàm là người đặt chân được vào đây đều là những người có năng lực, hơn nữa cấp bậc của tinh mang cũng sẽ không quá thấp. Một khi đã bắt đầu chiến đấu, rất có thể một bên sẽ dùng hết tinh mang, một bên khác cũng có thể tổn thất không nhỏ. Cục diện như vậy đối với song phương đều là có hại mà không có lợi.