Chương 954: Nhanh chóng leo lên Tâng thứ năm của tháp
Thông Thiên cũng là một không gian hư ảo giống như vậy.
Ở đây, một ngọn lửa cháy mạnh ngút trời đang chậm rãi lan ra từ lòng đất. Ngọn lửa cháy hừng hực, nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, đất đai đều bị nướng nóng đến biến dạng Tu sĩ đi vào trong đó, mỗi một bước đi đều phải chịu nỗi đau cắt xé da thịt của ngọn lửa kia, mãi đến khi bước đến nấc thang cuối cùng.
“Trước tầng năm là những ảo cảnh khảo nghiệm về lòng người, còn trong hoàn cảnh cung điện lửa như ở đây là khảo nghiệm về sức chịu đựng nhỉ?”
Tần Trạm lướt qua bốn phía, không khí đều bị ngọn lửa cháy mạnh này đốt đến mức biến dạng hết. Ở đây giống như một con rồng lửa không ngừng cuốn tới, thế nhưng đến khi gần tiếp xúc với Tần Trạm thì không tự chủ được rụt trở về.
Có sự tồn tại U Lam Minh Hỏa này, phàm tất cả những ngọn lửa khác ở đây đều không thể đả thương được Tần Trạm một chút nào.
Tuy nhiên, anh cũng không bởi vì như vậy mà nhanh chóng đi qua cửa. Anh gọi U Lam Minh Hỏa ra, đưa lên trên đỉnh đầu, Minh Hỏa bốc cháy giống như một ngọn đèn sáng, xua tan toàn bộ ánh lửa bốn phía xung quanh.
Tô Uyên ngồi xếp bằng bên cạnh Tân Trạm, tiếp tục thử vận công. Mà Tân Trạm cũng dần dần cảm nhận được hơi thở bên ngoài cơ thể Tô Uyên đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Thiên phú của Tô Uyên không hề kém cỏi, nếu không cũng sẽ không được Câu Lũ lão nhân nhìn trúng để truyền thụ tu vi cả đời.
Đồng thời, nếu không có thiên phú thì cô cũng sẽ không thế dùng một khoảng thời gian ngắn ngủi kia mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay được.
Hơn nữa, đây là thuật do Tân Trạm truyền lại cho Tô Uyên sau khi bản thân anh đã thất bại mấy ngàn lần, cuối cùng mới tổng kết ra được một phiên bản hoàn mỹ như vậy nên sẽ càng không có vấn đề gì cả Hai người vẫn duy trì tiết tấu giống nhau, mỗi khi hết thời gian mới lên thêm một tầng.
Mà đây là tầng năm, tất cả đều là ngọn lửa đều có nhiệt độ nóng bỏng hơn rất nhiều. Thế nhưng nhờ có U Lam Minh Hỏa nên Tần Trạm không hề cảm thấy bị uy hiếp một chút nào.
Trong nháy mắt, đã trôi qua năm tiếng.
Trên tầng thứ mười của tháp Thông Thiên, Tô Uyên chậm rãi mở mắt ra, một luồng khí tỉnh thần quẩn quanh trong ánh mắt cô một lát rồi lại tiêu tán.
“Xong rồi sao?” Tân Trạm cười nhạt nói.
Tô Uyên khẽ gật đâu đứng dậy, ngón tay tinh tế như ngọc ngà nằm dưới bộ váy đen nhẹ nhàng phát ra một ánh sáng rực rỡ của tỉnh mang.
“Thế nào?” Tô Uyên khẽ mỉm cười, một nụ cười như trăm hoa đua nở, nghiêng nước nghiêng thành “Thứ này cho em” Trong lòng Tân Trạm khẽ dao động, si ngốc nhìn Tô Uyên mấy giây rồi mới đưa một giọt huyết dịch của thú Thôn Thiên cho cô.
“Đây là cái gì thế?” Tô Uyên hơi sửng sốt.
“Một vài biện pháp che mắt” Tân Trạm nói Tô Uyên nghe vậy bèn mỉm cười lắc đầu, với trí thông minh của cô thì đương nhiên hiểu ý Tân Trạm. Công pháp tinh mang này quá đặc thù, đúng thật phải cần một thứ khác để che mắt người ngoài.
Mà ngay cả chút chuyện nhỏ này, Tân Trạm cũng đã nghĩ tới. Ở bên cạnh anh, dường như cô không cần phải tính toán điều gì cả, cứ để anh che mưa chắn gió hết tất cả là được.
Nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt Tô Uyên hiện lên vẻ thưởng thức và ái mộ sâu sắc.
“Tiếp theo chúng ta đã có thể lên tháp rồi”
Tân Trạm cười cười nói.
“Không biết rốt cuộc tháp Thông Thiên này có bao nhiêu tầng nhỉ? Em cũng rất tò mò trên kia sẽ có những gì”
Tô Uyên khẽ gật đầu, hai người nắm tay bước vào tầng thứ mười một.
Bên ngoài tháp Thông Thiên, người bị đào thải mỗi lúc một nhiều hơn. Mà trong mắt mọi người, bây giờ hai người Tân Trạm vẫn còn trong tháp Thông Thiên chính là kỷ lục.
Những người có ý đã sớm nhìn ra, mỗi một tầng thì hai người họ đều kéo dài đến thời khắc cuối cùng mới leo lên. Thế nhưng không ai biết được rốt cuộc hai người Tân Trạm đang làm cái gì “Hai người kia lên rí Có người lên tiếng dẫn đến cả đám xôn xao một trận.
Bọn họ vừa nhìn sang thì chỉ thấy Tân Trạm và Tô Uyên đang năm tay nhau, song song leo lên tầng mười một.
“Không đúng nha, thời gian còn chưa tới một tiếng mà”
“Xem ra là có thay đổi gì rồi, không biết là tốt hay xấu nữa”
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Tân Trạm và Tô Uyên leo lên một tầng.
Ở đây đã không còn lửa nữa mà chính là một cảnh tượng băng tuyết bay lả tả đầy trời.
Mặt đất cứng rắn như băng, không khí vô cùng rét giá, gió lạnh gào thét không ngừng giống như muốn đông cứng vạn vật vậy.
“Tần Trạm, trước kia là anh giúp em, bây giờ anh nghỉ ngơi một chút đi, cứ đế cho em”
Đi đến vùng đất lạnh như băng thế này, Tô Uyên khẽ nhoẻn miệng cười. Hai cánh tay cô đánh ra mấy quyền pháp vào trong hư không, một đóa băng trong suốt long lanh lập tức tan ra, sau đó đóa thứ hai rồi thứ ba.
Kế tiếp, Tô Uyên vận chuyển thuật pháp, di chuyển ba đóa băng trôi lơ lửng bên cạnh hai người họ ra. Tân Trạm nhất thời cảm giác được dường như hơi lạnh của băng tuyết đã tan rã, cơ thể anh không hề cảm thấy rùng mình.
“Đi thôi”
Hai người bước đi, nhanh chóng chuyển khỏi khu tuyết nguyên rộng lớn này.
Sau đó, Tân Trạm và Tô Uyên dùng tốc độ khiến cho tất cả mọi người đều chấn động để tiến về phía trước.
Đám võ giả trong tháp Thông Thiên đã từng đánh lui được rất nhiều người, thế nhưng đến tận khi ở trước mặt Tân Trạm và Tô Uyên thì cứ như bọt nước vậy, đâm một nhát lập tức chết hết.
Hai người đi dạo trong sân vắng giống như đi dạo vườn hoa, không hề bị trở ngại, nhanh chóng leo lên từng tầng một Tâng ba mươi, tầng bốn mươi, tầng bốn mươi lăm.
Hành động này đã hoàn toàn đánh nát những nghi ngờ trước đây của một số người, những khảo nghiệm của mấy tầng này hoàn toàn không hề khó đối với anh.
“Ôi trời ạ, có thể ung dung leo lên tháp Thông Thiên như vậy sao?”
Mọi người kinh hãi không thôi, trong lòng vô cùng kính nể hai người họ.
“Hai người sắp đến tầng bốn mươi chín rồi, có trò hay để xem đấy”
Có người toét miệng khẽ cười, tầng bốn mươi chính là ranh giới của phần lớn các võ giả Thiên Kiêu. Đám người Phong Ngân Quang cũng bị thất bại ở tầng này!
Mà lúc này, tại tầng bốn mươi chín trong miệng bọn họ có một loạt người đang ngồi xếp bằng trên đất. Cơ thể bọn họ không hề nhúc nhích giống như đang bế quan tu luyện Vậy.
Mà bên cạnh những người này lại có vô số huyễn thú đang rình rập xung quanh, tản ra hơi thở vô cùng ác liệt.
“Bồ Tùng Nhân, chiêu này cũng có tác dụng đấy chứ. Chỉ cần sau khi chúng ta lên tháp mà bất động ở ngay tầng này thì những huyễn thú kia sẽ không công kích chúng ta”
Diệp Thành nhìn đám huyễn thú mạnh mẽ kia, chậc chậc tỏ ra kinh ngạc.
Từ sau tầng bốn mươi thì số người sẽ được giảm bớt, mọi người đều cùng xuất hiện trong một không gian. Mà khảo nghiệm, chính là giết chết huyễn thú.
Thế nhưng cấp bậc của huyễn thú lại càng tăng lên, đến tầng thứ bốn mươi tám thì mọi người đã rất miễn cưỡng chống đỡ rồi. Đến được tầng bốn mươi chín thì ngay cả động đậy cũng không dám.
Những con huyễn thú này đều là huyễn thú xuất hiện trong các chỗ rừng rậm sâu, ngay cả Triệu Lam Sơn cũng miễn cường ứng phó để tồn tại.
“Thật là không cam tâm mà, nghe nói lên được năm mươi tầng của tháp Thông Thiên sẽ có một giải thưởng lớn, thế nhưng chỉ còn một tầng này mà lại không thể ra sức” Thánh Tử Khấu Tiên Tông không ngừng lắc đầu nói.
“Nhưng mà Diệp Thành này, anh nói thật sao? Chúng ta cứ ở lại như vậy cũng không phải cách mà, sau khi trải qua một tiếng thì chúng ta sẽ bị tháp Thông Thiên ném ra ngoài đấy” Cố Minh Ân bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Thành nói.
“Dù sao đánh cũng thua mà, tại sao lại không thử một chút xem sao chứ? Hơn nữa tôi không lừa mọi người đâu, chỉ cần Tân Trạm có thể qua được thì chúng ta sẽ thông qua tầng này vô cùng dễ dàng”
Lời nói tự tin của Diệp Thành khiến cho Chúc Diêu, Cố Minh Ân và Thánh Tử Khấu.
Tiên Tông lập tức im lặng.
Trong lòng bọn họ, mặc dù thừa nhận thực lực của Tân Trạm vô cùng lớn, là người mạnh nhất trong đám bọn họ nhưng mà đây chính là huyễn thú cấp bậc cao nhất đấy. Hơn nữa, chúng nó còn kết thành một đội, nhìn thế nào cũng không thấy Tân Trạm sẽ dễ dàng đối phó được bọn chúng.
Huống chỉ lời nói của Diệp Thành cũng quá nhẹ nhàng rồi, đây đúng là vớ vẩn mà.
Thật sự dù có suy nghĩ nát óc thì bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng được, khi đối phó với những huyễn thú này, Tân Trạm có thể ung dung đến mức như vậy.