Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 103

Nghe chuông cửa vang lên, Phong Tĩnh Đằng từ trong bếp đi ra liền thấy đứa nhỏ đang nghịch ngợm.

Anh buồn cười nhìn bạn tốt đi vào, thấy những khuôn mặt đè nén nhịn không được cười ra tiếng: “Sao các cậu đến đây?”

Sau vụ tối hôm qua mặc đồ cha con, anh liền đoán đám bạn tốt sẽ sớm tìm đến cửa ép hỏi chuyện về Mai Truyền Kỳ, chỉ là không nghĩ bọn họ sẽ đến nhanh như vậy.

Thịnh Hoa nhìn đứa nhỏ phía sau Phong Tĩnh Đằng, bước tới ôm lấy nhóc: “Đứa nhỏ hư hỏng này, lại lừa chú, con có biết là chú mang quà ra mắt cho con không, nếu chúng ta bị con gạt mà rời đi, có lẽ sẽ không có quà đâu đấy.”

Mai Nguy Hiểm nghe tới quà ra mắt, nhớ chuyện lễ vật tại đấu thú tràng, đôi mắt bỗng sáng lên: “Thật sự cho con lễ ra mắt sao?”

Bọn Vi Nghị Kiệt thấy ánh mắt đứa nhỏ lấp lánh đều cười ra tiếng, khi bọn họ tới đây đã chuyển người máy toàn năng và cơ khí dị thú vào đại sảnh, còn chiếc huyền phù nhi đồng để trong nhà xe.

Phong Tĩnh Đằng thấy chiếc huyền phù nhi đồng, nhướn mày nhắc nhở: “Nguy Nguy, tạm thời đừng lái xe ra ngoài, biết không?”

Cũng không phải anh không muốn cho đứa nhỏ lái xe ra ngoài, nhưng dạo gần đây có quá nhiều người chú ý đến nhóc, cho nên anh lo lắng có người nhân cơ hội này bắt cóc đứa nhỏ đi, vậy thì gay go.

“Dạ.” Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn gật đầu.

Thịnh Hoa thả đứa nhỏ xuống, lấy một cái thông tấn khí vô cùng tinh xảo từ túi áo ra đặt lên tay nhóc: “Đây là lễ vật chú Thịnh bảo người ngày đêm không nghỉ làm ra thông tấn khí cài ngực, so với thông tấn khí dạng nút áo còn hoàn hảo hơn, nó không chỉ có thể tùy thời đeo trên người, còn có thể tránh thoát những máy quét phổ thông bình thường.”

“Cảm ơn chú Thịnh.” Đứa nhỏ hoan hỉ nhận thông tấn khí cài ngực đeo lên cổ áo, ngẩn đầu nhìn Phong Tĩnh Đằng cười: “Chú Phong, đẹp không?”

Phong Tĩnh Đằng cười đáp: “Đẹp.”

Tống Văn Vũ đem trí quang não do gia đình sản xuất đưa đến trước mặt Mai Nguy Hiểm: “Nó tuy gọi là trí quang não, nhưng so với quang não phổ thông thông minh hơn chút, nếu làm ra đời thứ hai, chú lại mang cho con cái tốt hơn.”

“Cảm ơn chú Tống.” Mai Nguy Hiểm mừng rỡ nhận trí quang não.

Vi Nghị Kiệt ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, lấy ra một mặt dây chuyền bằng vàng quơ quơ trước mặt nhóc: “Nguy Nguy, biết đây là gì không?”

Mai Nguy Hiểm tinh tế nhìn, nháy mắt nụ cười so với lúc trước càng thêm xán lạn: “Đây là không gian nút áo chuyên môn dùng để chứa cơ giáp.”

“Không sai, vậy con hẳn phải biết trong đây có gì đi?” Vi Nghị Kiệt đem không gian nút áo đặt lên tay nhóc.

“Là cơ giáp nhi đồng kiểu mới.” Mai Nguy Hiểm hưng phấn hôn lên má Vi Nghị Kiệt một cái: “Cảm ơn chú Vi nhìu.” (っ˘з(˘⌣˘)

“Bộ cơ giáp nhi đồng này có cùng công năng như những bộ cơ giáp phổ thông khác, sau khi ngồi vào có thể cảm giác được trọng lực, bất quá chỉ có thể chiến đấu trong không gian giả lập, không thể dùng trong thực chiến, biết không?” Vi Nghị Kiệt cười xoa đầu nhóc, đứng dậy nhìn Phong Tĩnh Đằng nói: “Căn phòng ngầm dưới biệt thự của cậu chẳng phải có một cái sân giả lập sao? Có thể bảo đứa nhỏ tới đó thử xem đi.”

Những người khác đều tán thành.

Phong Tĩnh Đằng và Mai Nguy Hiểm dùng bữa sáng, sau đó dẫn mọi người đến tầng hầm.

Diện tích tầng hầm so với biệt thự còn lớn hơn, những vùng phụ cận dưới biệt thự đều bị Phong Tĩnh Đằng đào rỗng làm thành tầng hầm bây giờ.

Mai Nguy Hiểm không kịp chờ thả cơ giáp ra, một chiếc cơ giáp uy phong lẫm liệt màu trắng hiện ra trước mắt mọi người, cao chừng ba bốn mét, bất quá chỉ có thể chứa một đứa nhỏ mà thôi.

Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Nguy Nguy, đây là lần đầu con chơi cơ giáp sao?”

“Dạ.”

Phong Tĩnh Đằng trước tiên dạy đứa nhỏ làm sao thực hiện các thao tác cơ giáp, dặn dò một số hạng mục cần chú ý, xác định nhóc đã ghi nhớ kỹ, cùng bọn Vi Nghị Kiệt đến phòng điều khiển, để nhóc tiến vào phòng giả lập luyện tập.

“Đứa nhỏ này thật thông minh, cậu mới nói một lần mà đã nhớ kỹ rồi.” Tiêu Ngạo thở dài,

Phong Tĩnh Đằng thâm ý nói: “Thông minh của nhóc không chỉ có như vậy thôi đâu.”

Lộ Thao hài hước nhìn anh: “Đến đây chỉ thấy đứa nhỏ, còn baba nhóc đâu.”

“Cậu ấy có việc phải ra ngoài.”

Khương Tân Dụ khoác tay lên vai Phong Tĩnh Đằng: “Khá lắm, cậu giấu thật kín, ngay cả chúng tôi cũng bị cậu gạt.”

Phong Tĩnh Đằng bất đắc dĩ: “Truyền Kỳ còn chưa chấp nhận tôi, tôi nói ra thì có ý nghĩa gì?”

Bọn Lộ Thao sững sờ: “Hai người không phải đang ở cùng sao? Sao mà còn chưa chấp nhận cậu?”

“Chuyện này rất dài dòng, chờ tôi theo đuổi được sẽ kể cho các cậu chuyện này?”

“Được, cậu phải nhớ lời hôm nay đấy.” Khương Tân Dụ nói: “Chuyện của Mai Truyền Kỳ chúng tôi không hỏi nữa, bất quá có việc tôi muốn hỏi cậu, chuyện đấu thú tràng phát nổ cậu biết không?”

“Chuyện lớn như vậy làm sao không biết, sáng nay tôi còn nhận tin nhắn của quản sự đấu thú tràng về chuyện bồi thường Đa Biến thú.”

Phong Tĩnh Đằng nói đến đây, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Đấu thú tràng là do anh làm nổ, Đa Biến thú bị âm thầm vận chuyển ra ngoài. Hiện tại đấu thú tràng lại muốn bồi thường về việc Đa Biến thú bị nổ chết.

“Có bồi thường là tốt rồi, tôi còn tưởng bọn họ quỵt chứ, cũng không biết là ai hận đấu thú tràng như vậy, nhẫn tâm phá hủy hơn phân nửa nơi đó.”

“Tôi nghe là do hệ thống đấu thú tràng có vấn đề.”

“May mà không có thương vong, vườn dị thú không bị hủy, nếu dị thú bị sổng ra ngoài, nhân loại chúng ta sẽ gặp tai ương.”

Bảy người lớn ngồi trong phòng điều khiển, bất tri bất giác nói chuyện hơn một giờ, mãi đến khi phòng điều khiển vang tiếng lách tách, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện đứa nhỏ đã thông qua cửa ải.

Thịnh Hoa giật mình nói: “Mọe nó, đứa nhỏ này thật là lần đầu tiên dùng cơ giáp sao? Sao mà nhanh qua ải như thế được?”

Nếu đổi lại là những đứa bé khác, muốn luyện tập các thao tác cơ giáp thì phải mất mấy ngày mới có thể thành thạo được.

“Con tôi tất nhiên lợi hại.”

Phong Tĩnh Đằng đắc ý nói, lúc này liền bị sáu người kia khinh bỉ.

Lúc này, đứa nhỏ chui ra khỏi cơ giáp, Tiêu Ngạo ngồi trong phòng điều khiển kỳ quái di một tiếng: “Tôi nhớ lúc Nguy Nguy vào cơ giáp, trên đầu không có tai mèo a.”

Sáu người còn lại nhìn về phía Mai Nguy Hiểm, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh xắn nhiều hơn một cặp tai mèo, nguyên bản khuôn mặt nhỏ đã xinh rồi nay còn đáng yêu thêm.

Vi Nghị Kiệt buồn cười nói: “Cặp tai mèo kia hẳn là tặng phẩm của công ty, có thể là do nhân viên của tôi không cẩn thận đặt trong kho cơ giáp, bị đứa nhỏ thấy được nên đội lên đầu.”

Những người khác cũng không cảm thấy kỳ quái gì, giống như công ty của họ, đôi lúc cũng sẽ có những tặng phẩm kèm theo để thu hút khách hàng.

Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng nhìn theo đứa nhỏ, thấy nhóc vội vã chạy lên lầu, anh nhíu mày lại, đứng lên nói: “Tôi lên lầu nhìn chút.”

Những người khác trêu ghẹo: “Tĩnh Đằng ngày càng có bộ dáng của một người cha.”

Phong Tĩnh Đằng cười cười, rời khỏi phòng điều khiển, đến phòng khách liền nghe một tiếng ‘bang’ đóng cửa trên lầu hai.

Anh đến trước phòng Mai Nguy Hiểm, tuy muốn trực tiếp đẩy cửa vào nhưng nghĩ tới đứa nhỏ cũng cần không gian riêng tư, đành phải gõ cửa hô: “Nguy Nguy, con sao thế? Có phải thân thể không thoải mái không?”

Bên trong rất nhanh liền có tiếng truyền ra: “Chú Phong, không có chuyện gì, con chỉ là mắc tiểu mà thôi.”

Phong Tĩnh Đằng nghe giọng nhóc bình thường, trái tim liền treo trở lại.

“Vậy chút nữa con xuống tìm ta.”

“Con làm xong bài tập rồi mới xuống, nếu baba về mà chưa thấy con làm bài tập chắc sẽ bắt viết kiểm điểm nữa xem.”

Phong Tĩnh Đằng nhớ tối hôm qua thấy đứa nhỏ vì viết kiểm điểm cả đêm nên sáng mang hai vành mắt đen đi học, thật sự rất đau lòng, cũng không đành lòng nhóc lại bị phạt viết kiểm điểm nữa, nói: “Buổi trưa con muốn ăn gì?”

“Chỉ cần là phụ thân nấu con đều thích.”

Phong Tĩnh Đằng nghe như vậy nở nụ cười, đứa nhỏ này miệng thật ngọt.

“Vậy con làm bài đi, có chuyện gì nhớ xuống lầu tìm ta.”

“Dạ được.”

Phong Tĩnh Đằng quay đầu xuống lầu, không lâu sau cửa phòng mở ra.

Mai Nguy Hiểm thấy Phong Tĩnh Đằng biến mất, nhanh chóng khóa cửa lên phòng, lấy thông tấn khí ra, ngón tay run run gõ số truyền tin cho baba.

Khi đầu bên kia bắt máy, nghe được âm thanh quen thuộc, rốt cục không nhịn được khóc lên: “Baba mau về đi.”
Bình Luận (0)
Comment