Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 14

Editor: Lép

Phong Tĩnh Đằng nhìn lướt qua, ý vị thâm trường nói: "Đúng là lớn thật!"

Bất quá, y nói không phải phía trước, mà là phía sau.

Mai Truyền Kỳ cười đắc ý, xoay người, đưa lưng về phía Phong Tĩnh Đằng, đem chân gác lên bồn tắm, tẩy rửa cẳng chân.

Phong Tĩnh Đằng gắt gao nhìn cái mông đang vểnh lên, ánh mắt càng thêm thâm trầm, ngay sau đó, xoay người tháo quân mũ xuống đặt tủ đầu giường, ngã vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Mai Truyền Kỳ tắm rửa xong, quấn khăn tắm ra ngoài, liền thấy Phong Tĩnh Đằng đang nằm trên giường, không khỏi xem thường.

Người đàn ông này quá là tự nhiên đi, thật sự coi chính mình bạn lữ của hắn còn xem nơi này là nhà của hắn a.

Mai Truyền Kỳ ngồi vào chiếc ghế kế bên của sổ sát đất, nhấc chân để trên bàn, nói: "Nói đi! Thượng tá tới nhà của tôi có gì việc gỉ?"

Phong Tĩnh Đằng mở mắt, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh trên giường, nói giọng khàn khàn: "Lại đây!"

Mai Truyền Kỳ đáy mắt hiện lên một mạt chần chờ, đứng dậy đi qua ngồi xuống.

"Nằm xuống đây đi."

Mai Truyền Kỳ trợn trắng mắt, nằm xuống: "Có thể nói rồi đi?"

Phong Tĩnh Đằng nhìn khoảng cách của hai người, phi thường không hài lòng đem đầu Mai Truyền Kỳ kéo vào, gối lên chính cánh tay của mình, kéo lại gần, mới nói: "Dọn đến nhà tôi ở đi."

Mai Truyền Kỳ sửng sốt: "Có ý gì?"

Phong Tĩnh Đằng mắt lộ vẻ nghiêm túc: "Em cùng con em dọn đến biệt thự của tôi, cùng tôi cùng nhau ở chung."

"Ha! Anh không lầm chứ?"

Mai Truyền Kỳ khó có thể tin nhìn hắn.

Người đàn ông này không phải có bệnh đấy chứ?

Chẳng qua là kết hôn lầm đối tượng, có cần thiết phải dọn đến ở cùng nhau không?

"Cho em một ngày thời gian thu dọn lại quần áo."

"Tôi không dọn." Mai Truyền Kỳ muốn đứng dậy.

Không ngờ, Phong Tĩnh Đằng nghiêng người một cái, đem hắn ấn trở về: "Tôi chỉ là ở nói cho em chuyện này, không phải đang hỏi ý kiến em."

Mai Truyền Kỳ buồn cười nhìn hắn: "Thượng tá, anh chẳng qua là kết hôn lầm đối tượng, một năm sau, chúng ta liền sẽ ly hôn, anh cảm thấy như vậy cần thiết phải ở cùng một chỗ không?"

"Có!" Phong Tĩnh Đằng chống nửa người trên dậy, nhanh chóng ở trên môi Mai Truyền Kỳ dùng sức mà hôn xuống.

Mai Truyền Kỳ bỗng chốc trừng lớn mắt.

Phong Tĩnh Đằng buông hắn ra, vừa lòng mà liếm liếm môi, không đợi hắn phản ứng lại, đứng dậy hướng cửa phòng mà đi.

Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, nhanh chóng lấy gối hướng Phong Tĩnh Đằng dùng sức ném qua đi: "Lăn!"

Mẹ nó!

Thế nhưng bị y cường hôn.

Phong Tĩnh Đằng như có đôi mắt sau lưng, nhanh chóng mà xoay người tiếp được cái gối đang bay tới, tiếp theo, lại đem gối ném trở về trên giường, rời khỏi phòng.

Mai Truyền Kỳ hung hăng trừng mắt về phía cửa, đứng dậy thay một bộ hưu nhàn màu trắng, đi ra khỏi phòng, liền nghe được tiếng khanh khách cười sung sướng của hài tử, tâm tình bất tri bất giác trung đã dịu lại, đáy lòng buồn bực trở thành hư không, khóe môi không khỏi mà nhếch lên hơi hơi mỉm cười.

"Chú Phong thật lợi hại!"

Nghe tiếng, Mai Truyền Kỳ tươi cười tức khắc cứng trên mặt, đi đến cửa phòng đồ chơi, liền thấy Phong Tĩnh Đằng đang nghiêm túc, chuyên chú mà cài game thương, động tác phi thường thuần thục, có chút giống nhân viên công tác lắp ráp khoang trò chơi.

"Ba ba!" Mai Nguy Hiểm vui vẻ mà ôm lấy đùi ba ba mình.

Mai Truyền Kỳ cười đem nhóc ôm lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nộn nộn.

Mai Nguy Hiểm tò mò mà sờ sờ cái đầu trụi lủi của Mai Truyền Kỳ, nhíu nhíu mày: "Ba ba không có tóc, thật xấu!"

Mai Truyền Kỳ vỗ nhẹ mông nhỏ của nhóc, giả vờ tức giận nói: "Mai Nguy Hiểm, dám nói ba ba xấu, có phải muốn ba ba cù chết con không? Ân?"

Mai Nguy Hiểm thở phì phì mà chu cái miệng nhỏ trừng mắt hắn: "Ba ba, ba lại kêu tên đầy đủ của con, con liền thật sự sinh khí!"

Đột nhiên có người phụt cười: "Mai tiên sinh, cậu tại sao đặt tên con cậu lại đặc biệt như thế?"

..........
Bình Luận (0)
Comment