Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 170

Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ ngồi vào cơ giáp của mình, kết nối thông tấn khí, liền nghe trong thông tấn khí truyền ra âm thanh sôi nổi khiếp sợ.

Giản Dực ngồi trong cơ giáp thương của Mai Truyền Kỳ nghe âm thanh khó tin của đám binh lính, buồn cười nói: “Cậu dọa bọn họ rồi kìa.”

Mai Truyền Kỳ bất đắc dĩ: “Vốn tôi không nghĩ sẽ bại lộ thân phận nhanh như vậy, nếu chuyện này truyền ra trước khi vào quân đội, sau đó cũng đừng nghĩ vào được.”

Nếu như cậu không dùng cơ giáp, vạn nhất sắp tới gặp nguy hiểm, cậu muốn giúp cũng không giúp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người khác bị thương.

Hơn nữa, người muốn tìm thảo dược là cậu, cậu không thể vì che giấu thân phận, ngồi nhìn các binh sĩ vì cha con cậu liều mạng cùng cao cấp dị thú.

Trong máy truyền tin Tề Cư từ tốn nói: “Muốn biết bạn lữ Thượng tá có phải là ‘Truyền Kỳ’ hay không, trực tiếp hỏi Thượng tá đi, chỉ có ngài ấy mới cho cậu đáp án mong muốn.”

Nghe nói như thế, các binh sĩ giống như bị xì hơi, không ai dám tìm chết.

“Ở chỗ nguy hiểm như vậy còn thảo luận thân phận người khác, có phải là không muốn sống nữa hay không? Chỉ mới thả lỏng một ngày, liền mất cảnh giác như vậy, trở lại quân đội, mỗi người phạt chạy 50 vòng, nằm sấp chống tay một ngàn cái.” Giọng quát chói tai đột nhiên vang lên.

“Vâng.” Các binh sĩ nghe Phong Tĩnh Đằng nói, không dám lên tiếng nữa.

Vừa nãy bọn họ cũng bởi vì quá khiếp sợ, mới có thể nhất thời quên mình ở nơi nào. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không cho tiết lộ nửa câu ra ngoài.”

“Vâng.”

Phong Tĩnh Đằng lần thứ hai hạ lệnh: “Từ giờ trở đi, ba đội sáp nhập thành một, từng đội trưởng phụ trách tìm đội ngũ.”

“Vâng.”

Cuối cùng, Phong Tĩnh Đằng bỗng nhẹ giọng nói: “Nếu như mỗi người các cậu có thể bình yên vô sự trở lại phi thuyền, tôi sẽ nói cho các cậu biết bạn lữ của tôi rốt cuộc có phải ‘Truyền Kỳ’ hay không.”

Các binh sĩ vừa nghe, hưng phấn đáp: “Vâng.”

Giản Dực cũng bị bầu không khí như thế này cảm hoá, cười nói: “Phong thượng tá tuy trước đó rất nghiêm khắc, khiến các binh sĩ cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn có thể cảm giác được các binh sĩ rất yêu thích Phong thượng tá này.”

Mai Truyền Kỳ nghe các binh sĩ đều yêu thích Phong Tĩnh Đằng, giống như nghe bọn họ thích mình, khóe miệng không khỏi cong, cảm thấy vô cùng cao hứng.

“Cha lợi hại nhất.” Mai Nguy Hiểm kiêu ngạo nói.

“Phải! Phải! Phải! Cha con lợi hại nhất.”

Giản Dực trong lòng cảm thán, mị lực Phong thượng tá này cũng không nhỏ, ngay cả hài tử cũng vô cùng yêu thích anh.

Phong Tĩnh Đằng ngắt truyền tin, hướng đội ngũ mình hạ lệnh xuất phát.

Số 3, Số 4 cùng mười trợ thủ vội thả cơ giáp, Số 1 và Số 2 lần lượt ngồi vào cơ giáp thương của Số 3 và Số 4, tiếp tục tiến hành ghi hình.

Đội ngũ vừa mới đi được năm dặm, xa xa liền thấy vài dị thú cao lớn như núi đang di động. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Binh lính cơ giáp lập tức phản ứng, lập trận hình, chuẩn bị đối phó cao cấp dị thú.

Bọn họ cũng không phải lập tức xông lên đánh giết, mà đem dị thú xa xa từng con từng con dẫn tới giết chết.

Binh lính cơ giáp nhóm phối hợp chặt chẽ, dưới tình huống không có đội trưởng phát hiệu lệnh cũng có thể tại trong thời gian ngắn hoàn mỹ đánh gục cao cấp dị thú.

Đương nhiên, chuyện này cũng phải rèn luyện lâu dài mới có thể hành động ăn ý được, thế nhưng, cũng có hai người chưa bao giờ huấn luyện chung, cũng không cùng làm nhiệm vụ, lại có thể phối hợp hoàn mỹ, đánh chết một cao cấp dị thú.

Ngay cả Số 1, Số 2 đang chụp ảnh cũng nhịn không được vỗ tay khen hay.

Trong mắt bọn họ, Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ quả thực chính là trời sinh hợp tác, qua những động tác, có thể thấy hai người này dù không dùng thông tấn khí cũng có thể phán đoán được đối phương muốn làm gì.

Vào giờ phút này, camera đều hướng về hai cỗ cơ giáp đỏ đen đang đối diện một dị thú cao hơn mười mét.

Cao cấp dị thú bị một đen một đỏ chọc giận, há miệng phun nọc độc về phía cơ giáp màu đỏ, loại chất độc này có thể ăn mòn sắt thép, vô cùng lợi hại.

Mai Truyền Kỳ thấy tình huống không ổn, tại một giây trước khi dị thú phun ra nọc độc, phản ứng nhạy bén né sang bên cạnh, dễ dàng tránh được chất lỏng màu xanh. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cùng lúc, Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng vung đao lên đuôi dị thú, dùng sức cắm xuống.

Trên đuôi truyền đến nỗi đau đớn kịch liệt khiến cao cấp dị thú ngửa đầu rống to.

Mai Truyền Kỳ thừa cơ dùng súng bắn mù đôi mắt cao cấp dị thú, khiến nó không thể phát hiện sự tồn tại của bọn họ, sau đó, tiếp tục bắn lên vị trí yếu ớt nhất trên tứ chi, cũng chính là khớp xương, khiến nó không di chuyển được.

Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng đổi đạn pháo, lui về phía sau, mãi đến dưới cây đại thụ phía xa mới ngừng lại.

Mai Truyền Kỳ thấy thế, nhanh chóng quay người trốn tránh.

Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ rời khỏi khu nguy hiểm, lập tức phóng ra đạn pháo, sau đó, trốn phía sau đại thụ.

Đạn pháo bay về phía cao cấp dị thú, ầm một tiếng, con dị thú đó bị nổ thành một bãi thịt, nọc độc trong thân thể bắn ra bốn phía, rơi xuống cây cối hoa cỏ phát ra tiếng ‘xèo xèo’.

Chỉ sau một giây, những thực vật bị dính nọc độc, không phải bị khô héo thì chính là biến mất.

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng thấy cao cấp dị thú bị oanh thành thịt nát, đều thở phào nhẹ nhõm.

Dị thú nơi này thật sự lợi hại.

Cao cấp dị thú không phải da quá dầy, thương pháo đều không xuyên qua được, thì là như cao cấp dị thú vừa nãy, phun nọc độc ăn mòn cơ giáp, khiến bọn họ không dám tới gần đánh nó, cũng không thể dùng xạ kích, những dị thú này rất thông minh biết trốn sau đại thụ né tránh đạn pháo, làm bọn họ không bắn trúng được. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng hoàn hảo, hai người còn có thể miễn cưỡng giải quyết một cao cấp dị thú, nếu như đổi thành người khác, cần phải 20 đến 30 người đối phó mới nổi.

Ngoài ra, bọn họ còn sợ đưa tới bầy thú, nếu bầy thú tới, chỉ hơn một trăm người như bọn họ chắc chắn sẽ bị chà đạp.

Cho nên, một đường đánh giết suốt hai giờ, bọn họ còn chưa đi được hai mươi dặm, hơn nữa, số lượng dị thú bị đánh chết chỉ hơn mười con thôi.

“Dực, máy dò xét cảm ứng được thảo dược sao?” Mai Truyền Kỳ hỏi.

“Có, lúc mấy người đánh nhau với dị thú, máy dò xét liền vang lên.”

Mai Truyền Kỳ bỗng cảm thấy phấn chấn: “Ở đâu?”

“Đi về phía nam, cách năm dặm.”

Mai Truyền Kỳ lập tức báo Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng hạ lệnh, để đội ngũ đi về phía nam.

Tiếp đó, bọn họ lại dùng hơn một giờ, đánh gục bảy, tám con cao cấp dị thú, mới đến được nơi đã dò xét.

Bọn họ xác định dị thú đều đã chết cả, đồng thời xác định trong phạm vi năm dặm đều không có dị thú ở ngoài, Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ, Giản Dực, Mai Nguy Hiểm cùng với đám người Số 1 rời khỏi cơ giáp.

Giản Dực nói: “Mọi người tìm xem, đâu đó gần đây a.”

Máy dò xét chỉ có thể thăm dò vị trí đại khái, không thể xác minh tọa độ chuẩn xác được.

Mọi người cảnh giác bốn phía, hai người một tổ chia nhau đi tìm, đặc biệt chú ý tìm trong đống cỏ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Thực sự kỳ quái.” Giản Dực đột nhiên nói.

“Sao vậy?” Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn cậu.

Giản Dực đưa máy dò xét tới trước mặt cậu: “Cậu xem, điểm đỏ này nói rõ nơi đây có thảo dược chúng ta muốn tìm, thế nhưng lại lúc ẩn lúc hiện, không phải là máy dò xét mất linh, hoặc là hết pin đi? Nhưng không thể hết pin được, chẳng lẽ là mất linh?”

Mai Truyền Kỳ nhìn điểm đỏ trong máy dò xét, đúng là lúc ẩn lúc hiện.

Không biết thế nào, trong lòng cậu có chút bất an: “Lúc trước cũng như vậy sao?”

“Sẽ không, lúc đến nơi này mới biến thành như vậy.”

Mai Truyền Kỳ không yên lòng, dùng thông tấn khí liên lạc các binh lính cơ giáp khác, để bọn họ xác định lần nữa xung quanh có dị thú hay không.

Sau khi cắt đứt thông tin, cậu nhìn đám người đang tìm kiếm thảo dược xung quanh, nghĩ nghĩ: “Lấy an toàn là đầu, chúng ta từ bỏ chỗ này đi, tới nơi khác tìm tiếp.”

Lúc trước, Dực có nói qua, nếu dị thú dính mùi vị thảo dược, máy dò xét sẽ cảm ứng được, sau đó, làm bọn họ tự đưa mình đến trước mặt dị thú.

Hiện tại Mai Truyền Kỳ là lo lắng điểm này.

Giản Dực cũng gật đầu đồng ý việc này.

Mai Truyền Kỳ xoay người, đang muốn gọi Phong Tĩnh Đằng trở về, đột nhiên, mặt đất bỗng rung động dữ dội, phát ra âm thanh ầm ầm ầm vang vọng.

Mọi người sắc mặt đại biến. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ lo lắng hô to: “Về cơ giáp, mọi người nhanh chóng vào cơ giáp.”

Các binh sĩ cùng đám người Số 1 nhanh chóng chạy về cơ giáp của mình.

Mai Truyền Kỳ không thấy thân ảnh đứa nhỏ, trong lòng hoảng hốt, vừa chạy vừa tìm kiếm bốn phía.

Khi thấy Mai Nguy Hiểm cũng vội chạy về phía mình, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.Liền tại lúc này, mặt đất dưới chân hài tử đột nhiên trồi lên, ‘Ầm’ một tiếng vang thật lớn, mặt đất bị nổ tung, ngay sau đó, một bóng đen to lớn từ dưới lòng đất chui ra.
Bình Luận (0)
Comment