Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 173

Binh lính nghe Phong Tĩnh Đằng khẳng định trả lời, không biết có phải là sợ ngây người hay không, hay là sau khi biết được thân phận của Mai Truyền Kỳ nên không còn gì khiến bọn họ cao hứng, trên mặt mọi người đều không có phản ứng, vẫn bình tĩnh im lặng đứng yên tại chỗ.

Mai Truyền Kỳ nghiêng đầu nhìn Phong Tĩnh Đằng.

Trực tiếp nói ra như vậy có được hay không?

Xa gia Xa Thiếu Hoa cùng đội ngũ với Phong Tĩnh Đằng, Phong Tĩnh Đằng không lo có người vô ý đem chuyện này nói ra?

Nếu như Xa Thiếu Hoa biết chuyện này, như vậy, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế ngăn cản cậu trở về.

Phong Tĩnh Đằng đoán được Mai Truyền Kỳ đang nghĩ gì, duỗi tay nắm lấy tay cậu, ra hiệu cậu an tâm.

Thời điểm an bài đến Vô Cảnh sâm lâm, anh cũng đoán được lúc Mai Truyền Kỳ thả cơ giáp ra, sẽ khiến mọi người chú ý, thân phận của cậu tuyệt đối dấu không được.

Đã như vậy, còn không bằng thoải mái nói ra, ngược lại các binh sĩ sớm muộn gì cũng sẽ biết, hơn nữa, những binh sĩ này đều là thuộc hạ của anh, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này.

Anh tin tưởng bọn họ nên mới dẫn bọn họ đến đây.

Giản Dực thấy binh lính đều không lên tiếng, nhỏ giọng bên tai Mai Truyền Kỳ: “Không phải là sợ choáng váng đi?”

Mai Truyền Kỳ nhún nhún vai biểu thị không biết, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

“Mai gia Đại thiếu gia thật sự là ‘Truyền Kỳ’!” Rốt cục có người lấy lại tinh thần, trong mắt lộ vẻ khó tin. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ngay sau đó, hết thảy binh lính cũng tỉnh táo lại, vội nhìn về phía Mai Truyền Kỳ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Ngay cả đám người Tề Cư đã cùng Mai Truyền Kỳ chiến đấu, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, mặc dù đã xác nhận Mai Truyền Kỳ chính là ‘Truyền Kỳ’, thế nhưng khi nghe Phong Tĩnh Đằng khẳng định, trong lòng vẫn có chút chấn động.

“Nếu như nói Mai gia Đại thiếu gia là Truyền Kỳ, vậy người này rất có bản lãnh, tại sao lại là đào binh?” Có tên lính nói ra nghi hoặc trong lòng mọi người.

Nếu thật là kẻ nhu nhược, tại sao có gan chạy đến Vô Cảnh sâm lâm, rõ ràng Mai Truyền Kỳ chẳng giống như kẻ trong tin tức, là tên đào binh nhát gan.

Các binh sĩ cũng không phải ngu ngốc, trong lòng mơ hồ đoán được chuyện gì đó, ánh mắt nhìn Mai Truyền Kỳ dần dần trở nên thay đổi.

Hiện thực từ khiếp sợ đến nghi hoặc, sau đó, trong mắt là tràn đầy bội phục.

Thử nghĩ mà xem, một người bỗng nhiên trở thành đào binh, còn bị khai trừ quân tịch, cũng bị giam ba năm, sau đó trở thành đối tượng bị toàn cầu phỉ nhổ, như chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh, thế nhưng dưới tình huống như vậy còn có thể phấn chấn, dựa vào năng lực của mình lại lần nữa có được tư cách vào quân đội, bọn họ làm sao có thể không kính nể cho được.

Có tên lính đột nhiên cao giọng hô: “Truyền Kỳ, tôi nghe Tề trung úy bọn họ nói Thượng tá đã mời cậu gia nhập quân đội của chúng tôi, tuy không biết cậu có đáp ứng hay không, thế nhưng, tôi vô cùng hi vọng cậu có thể trở thành chiến hữu của chúng tôi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Đúng, chúng tôi vô cùng hoan nghênh cậu, hi vọng cậu có thể gia nhập quân đội chúng tôi, trở thành chiến hữu của chúng tôi.”

“Chúng ta vô cùng hoan nghênh cậu gia nhập đội chúng tôi.”

Hết thảy binh lính đều cao giọng hoan nghênh Mai Truyền Kỳ gia nhập với bọn họ, tình cảnh đặc biệt kịch liệt.

Bọn họ đột nhiên rất muốn nhìn người dùng danh nghĩa đào binh từng bị tống giam, sau khi vào quân đội sẽ có thành tựu ra sao.

Mai Truyền Kỳ thấy các binh sĩ thẳng thắn nhiệt tình, khóe miệng không khỏi cong lên.

Giản Dực nhìn thấy các binh sĩ nhiệt liệt hoan nghênh, trong lòng cũng vì bạn tốt mà cảm thấy cao hứng.

Ngay cả Mai Nguy Hiểm cũng bị bầu không khí trước mắt cảm hoá, vốn đối với chuyện Mai Truyền Kỳ lần thứ hai tiến vào quân đội còn có chút bất mãn cùng phản đối, lúc này đã biến mất hoàn toàn.

Phong Tĩnh Đằng nhìn nụ cười Mai Truyền Kỳ càng lúc càng lớn, không tự chủ cũng cười theo.

Chờ các binh sĩ cao hứng xong, anh mở miệng lần nữa: “Ngày mai còn một nhiệm vụ lớn, yêu cầu mọi người nỗ lực phối hợp.”

“Thượng tá, là nhiệm vụ gì?”

Tất cả mọi người dừng lại âm thanh cao hứng, nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng khóe miệng không nén được ý cười: “Ngày mai ta sẽ cùng Truyền Kỳ chụp ảnh cưới trong Vô Cảnh sâm lâm, hi vọng mọi người có thể tích cực phối hợp.”

Mọi người vừa nghe xong, lại lần nữa sôi trào. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Thượng tá muốn chụp ảnh cưới, chúng tôi đương nhiên phải phối hợp, mọi người nói có đúng không hả?”

“Đúng.”

“Nói đến đây, kể từ khi biết Thượng tá kết hôn, chúng tôi vẫn chưa chúc mừng Thượng tá đây.”

“Thượng tá, khi nào bày tiệc rượu, nhớ phải mời chúng tôi!”

Từ một hồi hoan nghênh biến thành một hồi kết hôn, toàn bộ tình cảnh đều là âm thanh chúc mừng.

Giản Dực đặt tay lên vai Mai Truyền Kỳ: “Chẳng trách một nhà ba người lại mặc cùng kiểu quần áo, trên mặt còn trang điểm nhẹ, bên cạnh đó còn có nhiếp ảnh gia đi theo, quả nhiên đúng như tôi đã đoán là đi chụp hình cưới. Bất quá, cậu cũng quá không nghĩa khí, chuyện đăng ký kết hôn không nói cho chúng tôi biết đã đành, nay cả chuyện chụp hình cưới cũng không thèm thông báo, bằng không, cũng có thể dẫn theo đám người Trạch Dương cùng đến đây chụp ảnh cưới.”

Mai Truyền Kỳ bất đắc dĩ liếc một cái: “Chuyện này là Phong Tĩnh Đằng lặng lẽ an bài, tôi cũng là hôm nay mới biết mình đi chụp ảnh cưới.”

“Tôi mặc kệ, sau khi trở về, cậu chờ bị phạt đê~.”

Mai Truyền Kỳ sảng khoái đáp ứng: “Được, sau khi trở về, mặc mấy người xử trí.”

Giản Dực cười hì hì: “Đây là cậu tự nói đó nhen.”

Bầu không khí trong phòng ăn vô cùng náo nhiệt, náo loạn suốt hai giờ mới chịu yên tĩnh, các binh sĩ đều vì Phong Tĩnh Đằng tìm được bạn lữ cảm thấy cao hứng, bất quá sáng hôm sau còn có nhiệm vụ, mọi người đành phải về phòng nghỉ ngơi. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng đem hài tử về phòng, sau đó mới quay lại phòng của mình.

Lúc đẩy cửa phòng ra, Mai Truyền Kỳ đột nhiên xoay người, đem đám người phía sau chặn ở ngoài cửa, tức giận nói: “Mấy người chẳng lẽ cũng muốn cùng vào ư?”

Số 2 cùng Số 1 liếc mắt nhìn nhau, nghĩa chính ngôn từ nói: “Nếu tụi tui đã đáp ứng Phong Thần chụp mọi thứ mấy người làm trong Vô Cảnh sâm lâm, như vậy, tụi tui sẽ phụ trách tới cùng, huống hồ ngủ chính là lúc hai phu phu tối thân mật nhất, tụi tui càng không thể bỏ qua.

Phong Tĩnh Đằng: “…”

Nếu như cảnh anh cùng Mai Truyền Kỳ ở trên giường làm tình đều chụp lại, video kết hôn này chẳng phải là biến thành AV?

“Các ngươi quá chuyên nghiệp, bất quá, chúng ta thực sự tiếp thu không nổi.” Mai Truyền Kỳ thừa dịp bọn họ chưa kịp phản ứng, nhanh chóng đóng cửa phòng.

Cậu dở khóc dở cười nhìn Phong Tĩnh Đằng nói: “Tôi cảm thấy bọn họ thật sự là quá liều mạng.”

Đặc biệt thời điểm hôm nay tại Vô Cảnh sâm lâm, dưới tình huống nguy hiểm như thế, lại còn theo phía sau chụp ảnh, cũng không biết tìm chỗ an toàn trốn đi.

Phong Tĩnh Đằng đối với Số 1 bọn họ cũng có chút bất đắc dĩ: “Bọn họ đây là quá mức chuyên nghiệp.”

Đám người Số 1 xác thực vô cùng chuyên nghiệp, mới ba giờ sáng, liền chạy tới phòng gọi mọi người rời giường, bảo là muốn chụp cảnh mặt trời mọc.

Kế tiếp không chỉ có Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng bị hành hạ, ngay cả những binh lính khác trên phi thuyền cũng toàn bộ bị kêu dậy vào Vô Cảnh sâm lâm chụp ảnh. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Lần này, địa phương chụp ảnh không còn là chỗ nguy hiểm nhất trong Vô Cảnh sâm lâm, mà là nơi sơ cấp dị thú cùng trung cấp dị thú hay qua lại.

Theo như lời đám người Số 1 nói, phong cảnh nơi đó vô cùng tuyệt đẹp, cũng tương đối an toàn.

Đặc biệt thời điểm đối phó sơ cấp dị thú cùng trung cấp dị thú, đối với binh lính cơ giáp quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng với hai người nào đó thì không được dùng cơ giáp để đánh dị thú, chính là cảnh phục vụ quên mình.

Sở dĩ sẽ biến thành như vậy, là do Số 2 nói một câu: “Ảnh kết hôn là chụp người chứ không phải cơ giáp, làm sao có thể dùng cơ giáp đi đánh dị thú.”

Bởi vì như vậy, hai kẻ chịu khổ Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng cầm súng laser, dựa vào hai chân chạy trong Vô Cảnh sâm lâm, chiến đấu với các loại dị thú.

Chờ cảnh này chụp xong, mới chính thức tiến vào giai đoạn kết hôn, hai người đổi một bộ quần áo khác, phong cảnh cũng thay đổi, ngay cả trang điểm cũng thay đổi nốt, mãi đến tận khuya mới chụp xong, Số 1 và Số 2 rốt cục cũng hài lòng thông báo kết thúc công việc.

Mai Truyền Kỳ cả người mệt co quắp trên mặt đất: “Tôi cảm thấy lúc huấn luyện trong quân đội cũng không có mệt như vậy.”

Thời điểm quân đội huấn luyện, chỉ tốn thể lực hoặc một ít trí nhớ là đủ.

Thế nhưng, chụp ảnh cưới như vậy quả thực là tra tấn người mà, lúc đuổi đánh dị thú hoặc là bị dị thú đuổi theo, không chỉ yêu cầu tư thế chạy phải đẹp, còn phải cùng Phong Tĩnh Đằng liếc mắt đưa tình nhìn nhau.

Nếu không được Số 1 và Số 2 cùng đồng ý, sẽ kêu ngừng, yêu cầu làm lại một lần. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mọe nó!

Thời điểm đang chạy trối chết, ai còn quản tư thế đẹp hay không đẹp a?

Bị dị thú đuổi theo, có thể dừng lại sao?

Hơn nữa, làm sao làm lại một lần? Chẳng lẽ muốn dị thú dừng lại cùng bọn họ làm lại một lần sao?

Còn có chính là, bọn họ đều đang chạy trốn, ai mà rảnh liếc mắt đưa tình nhìn nhau? (Thỏ: Cái này gọi là hy sinh vì nghệ thuật nè (♡´艸`))

Này quả thực chính là làm khó người khác, cũng chọc cười đám binh sĩ kia.

“Ha ha!” Giản Dực cười ngồi phịch bên cạnh Mai Truyền Kỳ.

Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp cảnh chụp ảnh cưới nào hung hiểm thú vị như vậy, tựa như có cảnh Số 1 yêu cầu Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ đi tới trước mặt trung cấp dị thú đang ngủ quay chụp, hơn nữa, còn yêu cầu bọn họ bắt tay khoát lên người dị thú.

Mấy tấm ảnh sau, trung cấp dị thú đột nhiên mở to mắt doạ người, nhìn thấy hai nhân loại phía trước, không nói hai lời liền muốn nhào tới cắn.

May là trước khi chụp cảnh này, đã có hơn trăm binh lính cơ giáp dùng súng nhắm vào trung cấp dị thú, lúc dị thú vừa há mồm, trăm tên lính cơ giáp đồng thời nổ súng xạ kích trung cấp dị thú.

Sau khi trung cấp dị thú bị giết, hai tên phu phu hoá trang một thân suất khí, cũng bị xối một cơn mưa máu.

Mai Truyền Kỳ hữu khí vô lực lườm Giản Dực: “Cậu bớt cười trên sự đau khổ của người khác nha, chờ lúc cậu kết hôn, tôi sẽ bỏ tiền thỉnh đám người Số 1 đến chụp hình cưới cho cậu.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Giản Dực cười từ chối: “Cảm ơn, tôi không cần, tôi cũng không đủ mạng để chụp ảnh cưới như thế, hơn nữa, tôi còn chưa biết mình khi nào kết hôn, nói không chừng là một trăm năm sau.”

Hắn kéo người Mai Truyền Kỳ đứng dậy.

Phong Tĩnh Đằng cùng Số 1, Số 2 xác định không cần chụp lại, hướng tất cả mọi người hạ lệnh: “Thu đội.”

Bọn họ ngồi lên cơ giáp trở lại phi thuyền, Số 1 cùng Số  2 không kịp chờ về phòng liền nhìn thành quả cả ngày.

Giản Dực cùng Mai Truyền Kỳ mang theo hài tử về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Phong Tĩnh Đằng tập hợp các binh sĩ trong phòng ăn: “Ta biết trong mấy năm nay mọi người quá bận làm nhiệm vụ, đã rất nhiều năm chưa về ăn tết với người nhà…”

Các binh sĩ nghe được lời này, trong lòng ê ẩm, cũng vô cùng hưng phấn, bởi vì bọn họ đã sớm nghe nói năm nay sẽ cho về quê ăn tết.

“Cho nên, ta đã báo cáo cấp trên xin nghỉ, hiện tại đã được thượng cấp phê chuẩn, quân đội chúng ta sẽ được nghỉ ngơi một tháng, sau tết nguyên tiêu lại về quân đội huấn luyện.”

Binh lính vừa nghe, sôi nổi nhảy lên hoan hô.

Phong Tĩnh Đằng thấy các binh sĩ cao hứng, cong lên khóe miệng: “Mọi người cũng đừng cao hứng quá sớm, nếu như năm sau trở về không thông qua kiểm tra, như vậy, 5 năm sau đó, cũng đừng mơ có được kỳ nghỉ.”

Binh lính lại một trận gào thét: “Thượng tá, sao ngài lại tàn nhẫn như vậy.”

“Nếu các ngươi có thể kiên trì rèn luyện trong lúc nghỉ, tuyệt đối sẽ thông qua khảo nghiệm. Sáng mai, chờ phi thuyền rời khỏi Vô Cảnh sâm lâm, các ngươi cũng không cần về quân đội, mọi người có thể về nhà của mình, nói tới đây thôi, giải tán.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Tĩnh Đằng trở về phòng, lại không nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, liền qua phòng của Mai Nguy Hiểm, anh thấy Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực đứng ở cửa phòng vệ sinh đang nhỏ giọng nói gì đó.

Cũng không biết Giản Dực nói chuyện gì, sắc mặt Mai Truyền Kỳ vô cùng khó coi.

Phong Tĩnh Đằng không quấy rầy bọn họ, quay người trở về phòng tắm rửa, lúc trở ra thì thấy Mai Truyền Kỳ đang ngẩn người.
Bình Luận (0)
Comment