Vũ trụ lịch ngày 23 tháng 2 năm 3015, cũng chính là ngày 16 tháng Giêng, Phong Tĩnh Đằng sau khi bồi cha con Mai Truyền Kỳ ăn sáng xong, liền lái xe huyền phù rời đi.
Sau khi Phong Tĩnh Đằng đi rồi, Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm bỗng cảm thấy biệt thự trở nên trống rỗng, dường như thiếu rất nhiều thứ, làm hai cha con cảm thấy không quen.
Đặc biệt là Mai Truyền Kỳ, tâm đều trống một nửa, may mà Giản Dực bọn họ đều biết cậu chuẩn bị tiến vào quân đội huấn luyện, cho nên tranh thủ mỗi ngày để đến đây bồi cậu, mỗi ngày như thế cũng không quá tẻ nhạt.
Tối ngày 28 tháng 2, Mai Truyền Kỳ thu thập hành lý cho Mai Nguy Hiểm, sau đó dẫn hài tử đến biệt thự lão tổ tông.
Mai Chấn Đông biết ngày mai Mai Truyền Kỳ sẽ phải đi vào quân đội, liền đặc biệt đi đến biệt thự lão tổ tông nói chuyện điều tra lúc trước với Mai Truyền Kỳ.
“Tên Phỉ Cẩm con muốn điều tra kia, bởi vì gần đây có thai, nên hắn xin nghỉ ở nhà dưỡng thai, ngoại trừ liên hệ với bạn bè, hắn cũng không liên lạc với ai khác, có thể do biết có người muốn điều tra hắn, cho nên làm việc vô cùng cẩn thận.”
Mai Chấn Đông lấy tư liệu của mười người đã điều tra đưa cho Mai Truyền Kỳ: “Ta điều tra mười người này, có quan hệ không tệ với Vệ Long thiếu tá, cũng là kẻ đã chỉ điểm con trên tòa án, bây giờ bọn hắn đều là cấp bậc Thiếu úy, vẫn âm thầm liên hệ với nhau, thế nhưng vẫn chưa tìm được Vệ Long, còn cần một ít thời gian tìm kiếm.”
Mai Truyền Kỳ nhìn lướt qua tư liệu mười người này: “Ông nội, người cho con tư liệu mười người này cũng vô dụng thôi, lúc con tiến vào quân đội cũng không cùng đội với bọn hắn, căn bản sẽ không thể gặp mặt được.”
“Con chỉ cần xem trước một chút, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội chạm mặt trong các nhiệm vụ.”
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, vẫn để dành xem sau.
“Truyền Kỳ.” An Tư vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh lão tổ tông đột nhiên lên tiếng: “Ta nghe lão tổ tông nói quân đội hiện tại của con đều nhận những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, hơn nữa đặc biệt nguy hiểm.”
Trong mắt y là nồng đậm lo lắng cùng quan ưu.
Mai Truyền Kỳ cười an ủi: “An thúc, người đừng lo lắng, con sẽ tự bảo vệ mình. Những cái gọi là nguy hiểm là phải xem năng lực cá nhân, còn những người có năng lực thì sao lại sợ nguy hiểm, kẻ vô dụng cho dù đối mặt với dị thú cấp thấp cũng sẽ cảm thấy vô cùng nguy hiểm, đúng không?”
Mai Phi Trần vô cùng đồng ý lời này, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Mọi người đừng cứ nhắc đi nhắc lại nguy hiểm được không?” Mai Nguy Hiểm ngồi bên cạnh baba nhăn mày lại.
Mọi người vừa nghe, cười ha ha.
Mai Truyền Kỳ ôm đứa nhỏ nhìn An Tư nói: “Lần này vào quân đội, còn phải phiền An thúc giúp con chăm sóc thằng bé, sau khi đi vào rồi con không biết phải khi nào mới được ra ngoài thăm đứa nhỏ một lần.”
Mai Nguy Hiểm ôm lấy baba: “Baba, con luyến tiếc người ah.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ hôn lên khuôn mặt nhỏ của nhóc: “Baba cũng luyến tiếc con. Bất quá, con phải ngoan ngoãn, phải nghe lời An Tư gia gia, biết không?”
Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn gật đầu.
An Tư cười ôn nhu: “Truyền Kỳ, con yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc tốt Nguy Nguy, còn con đấy, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Mai Phi Trần nói: “Nếu như gặp phải chuyện không giải quyết được, thì truyền tin cho Chấn Đông, đừng cậy mạnh!”
“Vâng ạ.”
Đêm đó, Mai Truyền Kỳ ngủ cùng hài tử, sáng sớm hôm sau, trước tiên đưa hài tử đến trường, rồi sau đó lái xe về Mai gia chủ Trạch, tiếp theo thu thập đồ đạc của mình và lên xe của Mai gia đi đến chỗ ước hẹn với Phong Tĩnh Đằng chờ người tới đón.
Đến 11 giờ trưa, một chiếc huyền phù quân dụng đúng giờ đứng trước mặt Mai Truyền Kỳ, cửa sổ vừa kéo xuống, liền thấy Chu Cát đang ngồi ở chỗ điều khiển, cười ha hả nói: “Thượng tá phu nhân, ngài muốn đi đâu a? Tiểu nhân có thể đưa ngài một đoạn đường nha.”
Mai Truyền Kỳ vừa tức vừa buồn cười, ngồi vào xe rồi hỏi: “Dạo gần đây trong quân đội rất bận phải không?”
Từ khi Phong Tĩnh Đằng trở lại quân đội, liền không nhận tin của cậu, nhất định là do bận quá nên mới không có thời gian báo tin bình an.
“Đội của chúng ta không phải toàn bộ đều được nghỉ Tết sao? Hiện tại qua năm mới phải chỉnh đốn đội ngũ một lần, ngoài ra mỗi ngày đều phải nghiêm khắc huấn luyện. Hôm qua Thượng tá còn cho kiểm tra, những người không thông qua khảo hạch, trong vòng năm năm sẽ không được nghỉ hè.”
“Mới vừa nghỉ xong liền phải trở về huấn luyện gấp như vậy sao?”
“Đương nhiên, đội ngũ chúng ta đều phải dùng mạng đi hoàn thành nhiệm vụ, lúc thường nếu không nghiêm khắc với bản thân một chút, thì chính là không chịu trách nhiệm khi làm nhiệm vụ.”
Mai Truyền Kỳ gật đầu, liền nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Đúng rồi, Xa Trung tá có trở về quân đội không?”
“Xa Thiếu Hoa, Xa Trung tá?” Chu Cát hỏi.
“Đúng vậy.”
Chu Cát suy nghĩ một chút: “Ngày trở về đội tôi có gặp hắn một lần, nhưng sau đó hình như hắn được thượng cấp phái đi làm nhiệm vụ, nghe đâu phải một năm nửa năm mới có thể trở về.”
Nghĩ thầm hẳn là Phong Tĩnh Đằng điều Xa Thiếu Hoa đi, nếu không, cậu còn chưa kịp vào quân đội thì sẽ bị Xa Thiếu Hoa đuổi ra.
“Thượng tá phu nhân…”
Mai Truyền Kỳ nghe chức vị này liền cảm thấy đau đầu: “Chu Cát, anh cứ gọi tôi là Truyền Kỳ, hoặc Mai Truyền Kỳ cũng được, thế nhưng đừng gọi tôi là thượng tá phu nhân.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Ha ha, vậy được, thế thì gọi Truyền Kỳ đi, Truyền Kỳ, quân đội chúng ta tại Trung Á Châu, đi xe phải mất hai ngày một đêm, cũng có khi hai ngày hai đêm mới đến nơi, trên đường ngoại trừ đi giải quyết, tôi sẽ không dừng xe, nếu như đói bụng, sau lưng cậu có dịch dinh dưỡng, đoạn đường này, chúng ta chỉ uống cái này.”
Chu Cát cười nhìn cậu: “Tôi sẽ không vì cậu là thượng tá phu nhân mà đối xử đặc biệt đâu nhé.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Cái này tốt nhất!”
Lộ trình hai ngày hai đêm suýt nữa liền đem hai người trên xe nghẹn gần chết, may mà trên xe có quang não, hai người còn có thể dựa vào quang não xem phim giải buồn.
Khi bọn họ đến Trung Á Châu quân khu nam bộ đã là hai ngày sau, sau khi vào cửa, đầu tiên là phải rà quét thân phận, sau khi xác định thân phận mới có thể cho vào.
Lúc Mai Truyền Kỳ tiến vào quân đội, trong đầu bỗng dâng lên vẻ kích động.
Thời điểm cậu bị khai trừ quân tịch, chưa từng nghĩ tới mình còn cơ hội đi vào trong quân đội.
Mai Truyền Kỳ nhìn những người lính đang huấn luyện ngoài thao trường, động tác chỉnh tề, quân phục thống nhất, tiếng hô mạnh mẽ, khiến cậu không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Sau khi cậu quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện quân đội này lớn vô cùng, ít nhất có thể chứa được mười vạn binh lính trở lên, hơn nữa, thiết bị quân dụng phi thường đầy đủ, cũng vô cùng tiên tiến, do đó có thể thấy được tầm quan trọng của nhánh quân đội này.
“Thượng tá nói tất cả đã an bài xong, không cần lo lắng người khác vạch trần thân phận của cậu.” Chu Cát giải thích.
“Vậy thì tốt.” Mai Truyền Kỳ tin tưởng Phong Tĩnh Đằng an bài.
Chu Cát dẫn Mai Truyền Kỳ đến tòa nhà văn phòng, dọc theo đường đi, người bên trong tòa nhà văn phòng đều tới tới lui lui, căn bản không có thời gian nhìn xem người đi bên cạnh là ai, cho nên, không ai chú ý tới người đào binh một năm trước đã đến chỗ của họ.
Chu Cát lấy bức ảnh lúc trước của Mai Truyền Kỳ khi còn trong quân đội, sau đó, lại tìm người giúp cậu sửa tóc, đổi quân phục màu đen rồi chụp hình lại, cuối cùng dán vào văn kiện trong hồ sơ.
Chu Cát lấy văn kiện ra: “Cậu xem trước một chút những văn kiện này, nếu không có vấn đề gì thì kí tên vào.”
Kỳ thực những văn kiện này Phong Tĩnh Đằng đã đưa Mai Truyền Kỳ xem qua một lần, xác định không có vấn đề mới đưa cho Mai Truyền Kỳ, hiện tại đưa cậu xem lại cũng chỉ là một hình thức.
Mai Truyền Kỳ nghiêm túc nhìn quân quy trong văn kiện.
Nội dung bên trong phần lớn là muốn binh lính đối với bất cứ chuyện gì trong quân đội đều phải làm tốt công tác bảo mật, không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị xử trí theo quân quy, nếu phạm sai lầm nghiêm thì có thể bị phạt tù, thấp nhất là năm năm.
Nội dung cuối cùng, trước khi lên cấp Tá, những người trong đội khác sẽ không thừa nhận bọn họ là đội binh, nếu có xung đột với những đội khác, có thể báo cáo lên cấp trên, để thượng cấp xử lý tốt chuyện đó.
Ngoài ra, trước khi lên cấp Tá, không được xuất ngũ, nếu như cưỡng ép xuất ngũ, đều sẽ bị xử hai mươi năm tù trở lên. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Ước chừng qua nửa giờ, Chu Cát mở miệng hỏi: “Truyền Kỳ, nghĩ kỹ rồi sao? Nghĩ kỹ thì ký tên, nhưng một khi đã ký tên rồi, cậu không được đổi ý.”
“Nếu tôi đổi ý thì sẽ không ngồi ở chỗ này đâu.” Mai Truyền Kỳ lưu loát ký tên lên văn kiện, cũng ấn dấu tay.
“Trước khi cậu lên cấp Tá, hồ sơ cá nhân của cậu chỉ có thể dùng hình thức văn kiện để lưu lại, những quân đội khác sẽ không thể lấy trộm hồ sơ của cậu, trừ phi bọn họ ẩn vào đội của chúng ta để trộm tư liệu, chờ sau khi cậu thăng lên cấp Tá, hồ sơ của cậu sẽ được chính thức nhập vào quan não trong quân khu.”
Chu Cát đem văn kiện của Mai Truyền Kỳ giao cho tiểu binh bên cạnh, dặn dò hắn đưa cho lãnh đạo cấp trên xét duyệt, cái gọi là lãnh đạo cấp trên này đương nhiên là Thượng tá Phong Tĩnh Đằng, cho nên hắn cũng không lo không thể qua ải.
“Ừm.”
Chu Cát duỗi tay hỏi: “Đem thẻ chứng minh của cậu đưa tôi.”
Mai Truyền Kỳ đem thẻ chứng minh giao cho hắn.
Chu Cát ở trong quang não bận rộn một hồi, mới đứng dậy nói: “Sau này cậu là 33333, đội viên trong quân đội đều dùng đánh số xưng hô đối phương, đương nhiên, lúc không có người thì có thể gọi tên đối phương.”
Hắn đem thẻ chứng minh trả lại cho Mai Truyền Kỳ, sau đó nghiêm túc dùng nghi lễ quân đội chào một cái: “Số 33333, hoan nghênh cậu gia nhập đội Ẩn Ảnh chúng tôi.”
Mai Truyền Kỳ vội dùng nghi lễ quân đội tiêu chuẩn chào lại.
“Sáng mai bắt đầu huấn luyện, hiện tại tôi sẽ dẫn cậu đến phòng ngủ.” Chu Cát đem số 33333 dán lên cánh tay Mai Truyền Kỳ, sau đó ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Số 33333 này là Thượng tá cố ý giữ cho cậu, Thượng tá nói số này may mắn đấy.”
Mai Truyền Kỳ khóe miệng cong lên.
Chu Cát dẫn Mai Truyền Kỳ đến phòng sinh hoạt, lĩnh đồ dùng hàng ngày rồi hai người đi đến phòng ngủ.