Mai Truyền Kỳ nghe tiếng cửa mở, đột nhiên mở hai mắt, nhanh chóng kéo lý trí quay về, vội vàng đẩy Phong Tĩnh Đằng ra, xoay người ngồi thẳng lên, sửa sang lại y phục trên người.
Cậu cảm thấy mình đúng là bị điên mất rồi.
Cư nhiên ở trong thư phòng của gia gia, lại cùng với nam nhân mới chỉ nhận thức được một ngày liền hôn đến hoàn toàn quên mất trời trăng mây gió, thậm chí còn sinh ra dục vọng, nếu như không phải gia gia đi ra, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ cởi sạch quần áo.
Phong Tĩnh Đằng không chiếm được thỏa mãn, sắc mặt hết sức khó coi, trong đầu không biết đã đem Mai Chấn Đông mắng hết bao nhiêu lần rồi.
Mai Chấn Đông từ trong phòng nghỉ đi ra, liền thấy Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng cùng ngồi trên ghế salông, trên mặt đều có chút không được tự nhiên, hơn nữa, phi thường ăn ý cùng nhau gác chân lên, dường như là đang che giấu chuyện gì.
Mai Truyền Kỳ giả vờ lấy tay sờ sờ sống mũi để che miệng lại, thấp giọng nói: “Thượng tá, tôi hi vọng anh có thể bảo mật chuyện chúng ta kết hôn.”
Kỳ thực cậu cũng không sợ Phong Tĩnh Đằng đem chuyện này nói ra, chỉ cần cùng gia gia giải thích rõ hiểu lầm trong đó là được.
Thế nhưng cậu đã đáp ứng Quân Thanh tạm thời bảo mật chuyện bọn họ ly hôn, cho nên không thể nuốt lời.
Trong mắt Phong Tĩnh Đằng hiện lên một mạt tiếu ý, đè nặng âm thanh: “Được, chỉ cần cậu đến sống chung với tôi.”
Mai Truyền Kỳ khẽ nhíu mày, đây quả thực là uy hiếp mình mà.
Thấy Mai Chấn Đông đang đến gần, nhanh chóng đáp: “Được rồi!”
Chờ Quân Thanh trở về cùng cha mẹ nàng giải thích rõ ràng, cậu sẽ rời khỏi nhà Phong Tĩnh Đằng.
Mục đích Phong Tĩnh Đằng đến Mai gia đã đạt được, liền đối Mai Chấn Đông nói: “Thượng tướng, tôi có chuyện quan trọng trong người, không tiện ở lâu, lúc rảnh rỗi sẽ lại tới thăm ngài.”
Mai Chấn Đông ngẩn người.
Ông còn tưởng rằng Phong Tĩnh Đằng đến tìm mình là có chuyện quan trọng cần thương lượng, thế nhưng từ nãy đến giờ chỉ là tán gẫu những chuyện râu ria. Hiện tại lại đột nhiên nói phải đi, thật không biết hắn đến Mai gia để làm gì, chẳng lẽ thật sự chỉ là đơn thuần đến gặp ông?
“Nếu đã có việc, vậy thì không giữ cậu lại nữa.”
Mai Chấn Đông mở thông tấn khí, gọi quản gia đến thay ông tiễn khách.
Phong Tĩnh Đằng lúc đứng lên, cố ý đưa tay chống trên đùi Mai Truyền Kỳ, thừa dịp đứng dậy ngăn trở tầm mắt của Mai Chấn Đông, lấy tay xoa xoa lên bộ vị đang nhô ra giữa hai chân đối phương.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy thoải mái đến suýt chút nữa đã rên thành tiếng, liền cắn chặt môi dưới, hung hăng trừng anh một cái.
Nam nhân chết tiệt, ngang nhiên dám giở trò hạ lưu như vậy trước mặt Mai Thượng tướng.
Phong Tĩnh Đằng cười ý vị thâm trường, đứng dậy đi theo quản gia rời khỏi thư phòng.
Mai Truyền Kỳ khóe mắt co rút, nhận ra được tiểu huynh đệ dưới thân càng ngày càng lên tinh thần, có chút không được tự nhiên giật giật thân thể.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Mai Truyền Kỳ và Mai Chấn Đông, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, Mai Chấn Đông mới hỏi: “Nói cho ta biết chuyện trùng tộc đại chiến hôm đó.”
Mai Truyền Kỳ lấy lại vẻ bình tĩnh, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó: “Ngày đó vì con chỉ là một lính mới, cho nên liền được an bài đến quân đội dự bị. Sau đó, nhận được mệnh lệnh của Vệ Long thiếu tá, dẫn đầu đem đám cơ giáp tân binh đến thủ vệ phía nam tinh cầu. Trên đường đi, con thấy một đội quân đang cùng trùng tộc kịch liệt giao chiến, vì bên ta khiếm khuyết một ít hỏa lực khiến song phương nằm trong thế giằng co. Con suy nghĩ một phen, cảm thấy trước tiên vẫn nên suất lĩnh cơ giáp tân binh công kích lại trùng tộc, cho nên liền một mình lĩnh binh thượng chiến. Nửa tiếng sau bên ta giành được chiến thắng. Sau đó, con liền mang cơ giáp tân binh chạy tới phía nam, ai ngờ lại bị một đội chiến sĩ cơ giáp ngăn chặn, dùng danh nghĩa đào binh mà bắt lại. Thời điểm ra tòa án quân sự, những cơ giáp tân binh đi theo lại một mực khẳng định con muốn chạy trốn, camera theo dõi có thể làm chứng thì đã bị người ta xóa đi ghi chép. Vệ Long thiếu tá cũng chẳng biết đi đâu, bất quá nghe đâu là hắn đã chết ở trên chiến trường. Liền như vậy, con phải gánh chịu tội danh đào binh, bị phán án ba năm tù.”
Cậu lúc đó mặc dù không nghe lệnh lập tức chạy tới phía nam, thế nhưng, có thể giúp quân đội trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi giành được chiến thắng, coi như không được khen ngợi, thì cũng có thể lấy công chuộc tội, không bị trừng phạt mới phải.
Mai Chấn Đông không nén được tức giận: “Ta cũng biết là có người hãm hại con, thế nhưng lại không tìm được chứng cứ. Ta cũng đã từng muốn đến Hắc Sắc ngục giam gặp mặt con hỏi cho ra lẽ nhưng lại bị quản ngục chặn ở ngoài cửa.”
Mai Truyền Kỳ cười lạnh: “Có thể ngăn cản được một Thượng tướng như gia gia, thân phận của người nọ thật không đơn giản.”
Mai Chấn Đông khe khẽ thở dài: “Cây lớn thì đón gió to!”
Mai Truyền Kỳ giật giật mi tâm, không nói.
Cái cây Mai gia này quả thật quá lớn rồi.
Cậu bị hãm hại chắc chắn là do có kẻ cảm thấy rất ngứa mắt với Mai gia mỗi đời đều có một vị danh tướng
Mai Chấn Đông hỏi: “Sau này con có dự tính gì không?”
“Dự định ở nhà dưỡng lão.” ╮(︶▽︶)╭
Mai Chấn Đông trừng mắt, tức giận nói: “Tuổi còn trẻ mà dưỡng lão gì hả? Chẳng lẽ con không định đi kiếm việc làm à?”
Mai Truyền Kỳ hỏi ngược lại: “Gia gia, người cảm thấy được dựa vào cái gương mặt này, có thể tìm được công việc sao?”
Hiện tại những người nhìn thấy cậu đều muốn đánh đây!
Mai Chấn Đông trầm mặc.
Mai Truyền Kỳ không muốn để cho gia gia quá mức bận tâm, cười nói: “Gia gia, người yên tâm, có nhi tử nuôi con rồi, không lo chết đói.”
Mai Chấn Đông bị chọc cười: “Nguy Nguy mới bao lớn, con không ngại để cho thằng nhỏ nuôi hả?”
Nghĩ đến đứa nhỏ đáng yêu kia, trong lòng không khỏi mềm nhũn, thở dài nói: “Nếu không làm việc, vậy ở nhà bồi Nguy Nguy nhiều một chút.”
“Con đã biết, đúng rồi, gia gia, người biết vì sao con lại ra tù trước thời hạn không?”
Mai Chấn Đông lắc lắc đầu: “Nghe được tin con ra tù là sáng sớm hôm qua, ta cũng đã tìm người hỏi thăm chuyện này, nhưng ai cũng đều nói không biết. Ta đoán chắc đó là chuyện cơ mật. Mặc kệ thế nào, con có thể ra ngoài là tốt rồi, lúc trước, ta còn lo con ở trong Hắc Sắc ngục giam sẽ không chịu đựng được.”
Mai Truyền Kỳ nghĩ đến đám phạm nhân trong Hắc Sắc ngục giam, cười một tiếng, lại không đề cập đến sự tình trong ngục với Mai Chấn Đông.
Cùng gia gia tán gẫu một ít việc nhà, rồi khéo léo từ chối lưu lại Mai gia dùng cơm, liền lái xe rời khỏi Mai gia.