Sáng sớm thứ hai, lúc mọi người chuẩn bị đến sân huấn luyện tập hợp.
Mai Truyền Kỳ loáng thoáng nhận ra sau buổi kiểm tra tân binh, thái độ của mọi người không còn bài xích như trước.
Tất nhiên, không thể vẻn vẹn chỉ trong một ngày mà có thể khiến mọi người thay đổi cách nhìn về mình, thỉnh thoảng vẫn có chuyện xảy ra nhằm vào cậu.
Bất quá, từng ngày từng ngày trôi qua, những tân binh còn nhằm vào cậu ngày càng ít, ngay cả Lý trung úy cũng nhìn Mai Truyền Kỳ ‘với con mắt khác’.
Tỷ như lúc huấn luyện cần người làm mẫu sẽ tìm Mai Truyền Kỳ, tỷ như khi huấn luyện sẽ gọi Mai Truyền Kỳ ra đầu tiên, còn tỷ như nếu Mai Truyền Kỳ phạm lỗi, nhất định so với các tân binh khác còn nghiêm khắc hơn, hơn nữa xử phạt cũng nặng hơn.
Các tân binh thấy Mai Truyền Kỳ bị xử phạt, trong lòng đặc biệt hả giận, cũng vô cùng cao hứng, đồng thời không thể không thừa nhận Mai Truyền Kỳ là người có tài, hơn nữa ở nhiều phương diện khác cũng khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
Lại như khi huấn luyện có độ khó cao, các tân binh đều không đạt đến yêu cầu hợp lệ, Mai Truyền Kỳ lại làm được, đồng thời còn là người đầu tiên hoàn thành, cũng là người làm tốt nhất.
Nếu như trong quá trình huấn luyện, Mai Truyền Kỳ không làm huấn luyện viên thoả mãn, sau khi huấn luyện kết thúc sẽ tự giác lưu lại tiếp tục huấn luyện thêm một tiếng hoặc hai tiếng, mãi đến khi hài lòng mới thôi.
Mọi người đều nhìn thấy sự nỗ lực của Mai Truyền Kỳ. Đặc biệt là sau quãng thời gian tiếp xúc, các tân binh đều thay đổi cách nhìn với Mai Truyền Kỳ, từ ấn tượng đào binh ban đầu đến bây giờ trở thành tấm gương cho mọi người học tập, tất cả mọi người trong khi huấn luyện đều lấy cậu làm chuẩn, tận lực làm tốt nhất, khiến Lý trung úy đặc biệt thỏa mãn với biểu hiện của đám tân binh này.
Nửa năm huấn luyện trôi qua rất nhanh, mọi người trải qua nửa năm huấn luyện gian khổ, các phương diện đều thay đổi rất lớn, năng lực cũng đề cao hơn.
Từ một tân binh được chiêu mộ bên ngoài, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, rốt cuộc trở thành binh lính hợp lệ.
Hôm nay là ngày tất cả tân binh đều dời vào ký túc xá đại lâu, lúc này tất cả tân binh đều mang hành trang lần lượt tập hợp dưới lầu cùng đi đến chỗ ở mới.
“Mai Truyền Kỳ, ngươi một thân một mình ở phòng riêng, sẽ không quên chúng ta chứ?” Thạch Đại Hùng trào phúng hỏi.
Thành tích sát hạch hôm qua, không nghi ngờ vẫn là Mai Truyền Kỳ đứng đầu.
Kết quả này đã sớm nằm trong dự đoán của mọi người, nếu Mai Truyền Kỳ không đứng đầu, bọn họ mới cảm thấy có vấn đề.
Cho nên không ai dị nghị về việc Mai Truyền Kỳ được ở riêng một phòng.
Mai Truyền Kỳ đã sớm quen bộ dáng đó của hắn: “Cho dù ta có quên bạn lữ của mình thì cũng không quên các ngươi, các ngươi nếu có rảnh rỗi thì đến phòng ta ngồi một chút.”
Nhắc tới bạn lữ cậu liền không nhịn được nghĩ đến Phong Tĩnh Đằng.
Nửa năm qua, Phong Tĩnh Đằng thường xuyên làm nhiệm vụ, thường là mười ngày nửa tháng mới về quân khu một chuyến, thế nhưng không tới nửa ngày lại phải dẫn người làm nhiệm vụ tiếp theo.
Lần cuối cậu gặp Phong Tĩnh Đằng, hình như là ba tháng trước. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Kể từ lần đó cậu chưa gặp lại Phong Tĩnh Đằng, cũng không nghe được bất cứ tin tức gì về anh cả.
Cậu từng ngầm hỏi Lý trung uý, nhưng chỉ nghe hắn nói nhiệm vụ lần này có chút khó khăn, cho nên thời gian tương đối lâu. Bất quá, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, Phong Tĩnh Đằng có thể từ thượng tá thăng lên đại tá.
Thời điểm cậu nghe như vậy, trong lòng có chút phức tạp, nếu Phong Tĩnh Đằng không đổi huân công để cậu sớm ra từ, thì giờ đây có lẽ anh đã lên cấp tướng rồi.
La Khôn xì cười một tiếng: “Ngươi thì khoác lác đi, cũng không biết là ai thường thường lấy ảnh Phong thượng tá trùm mền mà xem, ngươi quên Phong thượng tá mới là lạ.”
Mai Truyền Kỳ bị hắn nói đến xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Ai nói ta xem Phong thượng tá, ta xem con ta đấy.”
Qua hơn nửa năm này, cậu cũng hiểu La Khôn hơn được phần nào, mặc dù trong lòng người này còn chút thành kiến về cậu, thỉnh thoảng vẫn ngáng chân, thế nhưng người này cũng không tệ, có gì nói đấy, không phải kẻ a dua nịnh hót.
Thạch Đại Hùng cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng, hay nói vài câu trái lương tâm, thế nhưng cũng không có ác ý, chẳng qua là có chút biệt nữu mà thôi.
Về phần Ô Lãng, trong nửa năm này cậu không thể hiểu được đối phương, rõ ràng với người khác trong đội thì vừa nói vừa cười, thế nhưng khiến cậu có cảm giác xa cách, là một người rất khó đến gần.
Trừ phi chân chính dụng tâm thổ lộ tình cảm, bằng không rất khó vào lòng Ô Lãng.
Thạch Đại Hùng cười ha ha.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ tới nửa năm trước, Mai Truyền Kỳ từng nói, nửa năm sau cậu sẽ rời khỏi đây, chuyển tới ở khu ký túc xá đại lâu kia.
Lúc đó, hắn còn cười nhạo đối phương.
Nhưng nửa năm sau, Mai Truyền Kỳ không những rời khỏi khu ký túc xá tân binh, còn là người đầu tiên chuyển tới ký túc xá đại lâu, chiếm giữ một không gian độc lập.
Ô Lãng một bên thu dọn hành lang nghe bọn họ nói chuyện, khoé môi cũng cong lên, cười cười.
Lúc này, dưới lầu có người la lớn: “Tập hợp! Tập hợp!”
Toàn bộ tân binh đều đeo túi quân dụng trên lưng đi khỏi phòng, tập hợp trước cửa khu ký túc xá đại lâu.
Đợi tất cả mọi người đến đông đủ, lập tức điểm danh, xác định mọi người đã có mặt, Lý trung úy mới lên tiếng.
“Đầu tiên, ta muốn chúc mừng mọi người đã vượt qua toàn bộ kỳ sát hạch, rốt cục có thể rời khỏi ký túc xá tân binh chuyển tới ký túc xá đại lâu đối diện, có thể ở một nơi thoải mái hơn.”
Các tân binh không khỏi cười cười.
“Thế nhưng, làm huấn luyện viên của các ngươi, có vài điều quan trọng ta muốn nói cho các ngươi, các ngươi đừng tưởng sau khi rời khỏi ký túc xá tân binh là khỏe, sau này huấn luyện còn gian khổ hơn lúc trước, hơn nữa còn có rất nhiều nhiệm vụ chờ các ngươi đi hoàn thành.”
“Ta sẽ không đề cập đến độ nguy hiểm khi làm nhiệm vụ, ta chỉ có thể nói, kỳ thực những ngày làm tân binh mới là thời điểm hạnh phúc nhất.”
Các tân binh nghe nói như thế, cũng không cười nổi nữa.
Lý trung uý đưa mắt nhìn tất cả mọi người, tiếp tục nói: “Tiếp theo, ta muốn nói là việc huấn luyện sau này của các ngươi về sau sẽ do thiếu tá phụ trách huấn luyện, trụ sở huấn luyện các ngươi cũng sẽ chuyển sang nơi khác, hơn nữa, thường thường sẽ ở huấn luyện đến một nửa thời điểm, sẽ làm nhiệm vụ, cho nên các ngươi nhất định phải xốc lại mười hai vạn phần tinh thần, tuyệt đối không thể lơi lỏng, cái này cũng là phụ trách đối với bản thân.”
“Vâng.”
Lý trung úy dỡ xuống khuôn mặt nghiêm túc: “Được rồi, nói tới đây thôi. Sau đó nếu gặp phải khó khăn gì, hoan nghênh các ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, hiện tại quẹo trái.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Toàn bộ tân binh lập tức quẹo sang trái, theo Lý trung úy hướng ký túc xá đại lâu xuất phát.
Khi bọn họ đến tầng 100, các tân binh kinh ngạc há to miệng.
Trước đây ở khu ký túc xá tâm binh nhìn sang, vẫn cho là nơi đây cao 100 tầng. Nhưng bây giờ nhìn lại, mới thấy bốn tòa nhà cao 100 tầng xây thành một chữ đại, ở giữa có giếng trời lấy sáng, ở lầu một là nơi cung cấp các thiết bị giải trí cho binh lính, vô cùng rộng rãi.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, kiến trúc thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ, cũng vô cùng sạch sẽ sáng ngời, có thể so với khu văn phòng, nếu so với khu ký túc xá tân binh thì nơi này thật sự là thiên đường.
Lý trung úy vừa đi vừa giải thích: “Nơi này được chia thành Đông, Tây, Nam, Bắc bốn đại ký túc xá, mỗi chỗ chứa được khoảng 3 vạn người, hiện tại chúng ta đang ở Đông đại ký túc xá, tất cả binh lính nơi này đều thuộc quản lý của Phong thượng tá.”
“Đông đại ký túc xá phân thành 4 tòa A, B, C, D. Trong đó tòa A cùng tòa B đều là cấp sĩ quan trở lên ở, nếu các ngươi không có việc gì thì đừng tới làm phiền bọn họ, chờ sau khi các ngươi được thăng làm sĩ quan, tự nhiên sẽ được dời vào đó, mà tòa C và tòa D là dành cho các binh sĩ.”
“Nhà ăn của đông đại ký túc xá ở phía đông, các ngươi không được đi nhầm, ở phía đối diện là nhà ăn của nam đại ký túc xá, các ngươi không được qua đó.”
Lý trung úy sợ các tân binh không hiểu rõ, dừng chân nghiêm túc nhìn bọn họ: “Những binh lính ở đông đại ký túc xá, bao gồm sĩ quan cấp tá trở xuống tại quân khu chúng ta cũng không tính là binh lính chân chính. Nhưng ở nam, tây, bắc ba đại ký túc xá còn lại thì khác, bọn họ là binh lính chính quy, cho nên, có thể không trêu chọc, liền tận lực không nên đi trêu chọc bọn họ, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ.” Các tân binh cảm thấy có chút uất ức.
Lý trung úy nhìn ra tâm tư của bọn họ, lại nói: “Các ngươi cũng đừng cảm thấy mình thua kém bọn họ một bậc, phải biết binh lính đông đại ký túc xá chúng ta thăng cấp nhanh nhất, có thể nói gấp bọn họ hai mươi lần. Lại nói tiếp, bọn họ cũng không dám tùy ý trêu chọc chúng ta, nói không chừng ngày nào đó các ngươi sẽ trở thành cấp trên của bọn họ.”
Các tân binh vừa nghe, tâm tình mới tốt lên được một chút.
“Các ngươi hẳn đã biết mình ở phòng nào đi? Bây giờ giải tán, đều tự tìm gian phòng của mình đi.”