Trở về phòng, thừa dịp khi không có người, Mai Truyền Kỳ nói với Phong Tĩnh Đằng: “Tôi cảm thấy sau khi An thúc nhìn thấy tin tức của Lạc Mông, liền nói lão tổ tông đi tìm Lạc Mông.
”
Phong Tĩnh Đằng nói: “Anh cũng cho rằng như thế.
”
“Anh nói xem chúng ta có nên nói chuyện Lạc Mông cho An thúc biết không, miễn cho người như ruồi không đầu đi tìm khắp nơi.
”
“Nếu em đem chuyện này nói cho An thúc, chẳng khác nào thông báo chúng ta đã biết ông ấy là giống cái, đồng thời cũng là ba em, sự tình quá đột ngột, anh thấy chúng ta nên cho ông ấy một chút thời gian.
Hơn nữa, Lạc Mông cũng không gặp nguy hiểm gì, cứ để ông ấy tìm xung quanh đi, nếu tìm không thấy tất nhiên sẽ quay về Mai gia, còn nếu tìm được thì càng tốt, có thể thông qua Lạc Mông nói cho ông ấy biết, em đã biết tất cả mọi chuyện.
”
Lời này không phải không có lý, Mai Truyền Kỳ đành đem việc này áp xuống.
Kế tiếp một tháng, cuối tuần bọn họ đến dùng cơm với lão tổ tông đều không thấy An Tư.
Bọn họ nhìn mặt lão tổ tông vẫn rất bình tĩnh, có thể khẳng định An Tư không gặp nguy hiểm gì, trong lòng liền thả xuống.
Bất quá, sắp tới là tiệc đầy tháng nữ nhi của Cố Quân Thanh và Lôi Tử Hàng.
Hai ngày trước bữa tiệc, Mai Truyền Kỳ mặt dày đưa con mình đến Cố gia ở mấy ngày, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình, cũng đối đãi Mai Nguy Hiểm như lúc đầu, liền thở phào một hơi.
Ngày ấy, Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình khi biết Mai Nguy Hiểm không phải cháu ruột mình, quả thật vô cùng rất khổ sở, mà hài tử là vô tội.
Huống hồ, đứa bé này từ nhỏ đã ở bên cạnh bọn họ, lại thông minh đáng yêu như vậy, mỗi lần đều ngọt ngào gọi ông ngoại, bà ngoại, coi như không phải cháu ngoại, nhưng lại hơn những đứa cháu ruột thịt kia, bọn họ thật tâm yêu thương hài tử.
Cho nên, Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình trong khoảng thời gian này cũng đã nghĩ thông suốt, mặc kệ Mai Nguy Hiểm là con ai, Cố gia bọn họ đều xem Mai Nguy Hiểm như cháu ruột mà đối xử.
Sau khi Mai Truyền Kỳ đưa đứa nhỏ đến Cố gia liền rời đi.
Tiệc đầy tháng qua đi, cậu liền đem chuyện Mai Nguy Hiểm là con ruột của Phong Tĩnh Đằng thông báo ra ngoài, bán tin tức cho tổng bộ tin võng, một khi chuyện này được chứng minh là đúng, cậu sẽ được nhận năm triệu tín dụng điểm.
Ngày thứ hai sau khi bán tin tức cho tổng bộ tinh võng, đầu đề đều ghi: MAI GIA TIỂU TIỂU THIẾU GIA LÀ THÂN SINH NHI TỬ CỦA PHONG ĐẠI TÁ, tin này vừa phát ra làm oanh động tất cả mọi người.
Hai tin tức lớn trước đó, chuyện nam nhân tóc đỏ ăn trộm cùng với chuyện dị thú bỏ trốn đều bị ép xuống.
Mai gia cùng Cố gia cũng bởi vì tin này, tất cả người của Mai gia đều bận rộn nghe máy của thân bằng hảo hữu gọi đến hỏi thăm.
Dường như Cố gia cũng đoán ra được là ai thả ra tin này, tất nhiên cũng có chút oán giận cách làm này của Mai Truyền Kỳ.
Bất quá, hài tử dù sao cũng là con của Phong Tĩnh Đằng, bọn họ cũng không thể ích kỷ chôn giấu chuyện này cả đời, khiến cha ruột hài tử oan ức.
Mà thông tấn khí Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng đều bị người gọi đến như muốn nổ tung.
Cuối cùng, đành thông báo ra ngoài chờ đến tiệc rượu sẽ giải thích mọi chuyện, mọi người mới từ bỏ ý định dò hỏi chân tướng.
Ngày thứ ba sau khi công bố tin tức, Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng phát thiệp mời cho bạn bè thân thích, mời bọn họ đến nhà hàng Noãn Dương tham gia yến hội.
Sau khi mọi người nhận thiệp mời, trong lòng rất rõ ràng mục đích của bữa tiệc, đều ngầm chuẩn bị một bao lì xì thật to.
Cùng ngày tổ chức yến hội, bạn bè thân thuộc của hai người đều đến nhà hàng Noãn Dương hỗ trợ tiếp đón khách nhân.
Mai Truyền Kỳ thừa dịp nhàn rỗi, lặng lẽ hỏi Phong Tĩnh Đằng: “Người nhà họ Phong sẽ đến sao?”
Phong Tĩnh Đằng cong môi cười: “Ba ngày nay anh đều không nhận tin của bọn họ, sau khi nhận được thiệp, nhất định sẽ đến bữa tiệc để hỏi rõ ràng.
”
Mai Truyền Kỳ nghe được Phong gia sẽ đến, ngay lập tức liền vội nhắn tin: Nếu như Phỉ Cẩm đến, tiền lì xì không vượt quá mười triệu tín dụng điểm, không thu, sau khi nhắn tin xong, cậu mới lên tiếng: “Phong Tĩnh Đằng, lần sau trong quân đội cho nghỉ hè, chúng ta cũng làm tiệc cưới đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.
”
Phong Tĩnh Đằng nghe bốn chữ ‘đêm dài lắm mộng’, nhướn nhướn mày: “Chúng ta đều đã đăng ký kết hôn rồi, chẳng lẽ còn sợ tiệc cưới không làm được sao?”
Mai Truyền Kỳ đàng hoàng nói: “Không phải sợ tiệc cưới không làm được, tôi là sợ tiền lì xì đưa cho Phỉ Cẩm thu lại không đủ a.
”
Cậu nghĩ như vậy cũng có nguyên do của nó, hiện tại bọn họ đã đem chuyện bắt cóc đứa nhỏ tra lên người Bàng Vinh Lợi, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ tra được Phỉ Cẩm, sau đó bọn hắn bị trừ quân tịch, hoặc là phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vậy tiền lì xì cậu đưa chẳng phải sẽ không thu về được a.
Cho nên, cậu cũng không muốn làm ăn lỗ vốn.
Phong Tĩnh Đằng không ngờ bạn lữ nhà mình lại có ý đồ này, buồn cười xoa đầu cậu, “Sau khi nhiệm vụ bảo vệ tiểu vương tử kết thúc, chúng ta phải lập tức quay về đơn vị, Tết lần này không thể về nhà với con, nghỉ hè lần sau có lẽ phải hơn nửa năm, đến lúc đó, chờ anh lên tới Thiếu tướng, lập tức tổ chức tiệc cưới.
”
Mai Truyền Kỳ nghĩ đến, đợi sau khi Phong Tĩnh Đằng ngồi vào vị trí thiếu tướng, mới có thể công bố quan hệ giữa mình với Cổ đại tướng, liền đồng ý chờ nghỉ hè lần sau sẽ làm tiệc cưới.
Năm giờ chiều, khách mời lục tục đến.
Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng mang theo nhi tử tới cửa tiếp đón khách mời.
Rất nhiều người đến, không chỉ Mai gia, còn có Phong gia, chỉ trong ngắn ngủi nửa giờ, khán phòng trống vắng trước đó hiện tại đầy người tới lui.
Tới gần sáu giờ, rốt cuộc Phỉ Cẩm và Ti Kiếm Đường cũng xuất hiện, nhìn thấy Mai Truyền Kỳ đứng trước cửa, lập tức cười trào phúng đi tới: “Chúc mừng, chúc mừng hài tử Mai đại thiếu gia cuối cùng cũng được nhận cha ruột.
”
Hắn nhìn đứa nhỏ đang đứng bên cạnh ba và cha nó, nụ cười trào phúng càng rõ hơn: “Ta thật không ngờ hài tử xinh đẹp này lại là con của Mai đại thiếu gia một cước đạp lưỡng thuyền sau sinh ra, Mai đại thiếu gia, ngươi thật xác định cha ruột đứa bé này là Phong đại tá sao? Sẽ không qua một đoạn thời, liền tuôn ra tin tức, nhận lầm cha đứa bé?”
Ti Kiếm Đường trầm mặt không nói.
Hắn cùng Mai Truyền Kỳ giao du trong khoảng thời gian này, chưa từng chạm qua Mai Truyền Kỳ, trong lòng tất nhiên biết rõ đứa nhỏ này không phải của hắn.
Thế nhưng, hắn cũng không ngờ trong lúc Mai Truyền Kỳ giao du với mình, lại có con cùng người khác.
Hôm nay hắn đến đây, chính là muốn biết chuyện này rốt cuộc là sao.
Mai Truyền Kỳ nhìn thấy sắc mặt Phỉ Cẩm đột nhiên trở nên khó coi, càng cười tươi hơn: “Rất đáng tiếc, làm Phỉ thượng tá thất vọng rồi, cha ruột của con ta chính là Phong đại tá.
”
Phỉ Cẩm hừ lạnh: “Kia tốt nhất, không phải ai cũng thích tiện nghi phụ thân.
”
Hắn lấy một phong bao lì xì ra, đưa Mai Nguy Hiểm: “Đây là thúc thúc cho con tiền lì xì, bên trong có mười triệu tín dụng điểm.
”
Mấy chữ sau, hắn cố ý gia tăng âm lượng.
Mai Nguy Hiểm nhìn về phía baba, thấy baba gật đầu, mới nhận lấy tiền lì xì.
Phỉ Cẩm cùng Ti Kiếm Đường vừa được Giản Dực mời vào dự tiệc, Tuyên Thừa liền mang theo quà đến chúc.
“Tĩnh Đằng, chúc mừng, chúc mừng, không ngờ Mai gia tiểu tiểu thiếu gia là con trai ruột cậu a.
” Hắn nhìn về phía Mai Nguy Hiểm, kinh diễm nói: “Hài tử lớn như vậy rồi sao, thật xinh đẹp a, giống như một tiểu thiên sứ.
”
Vốn hắn không dám tới, tựa như lần trước Phong Tĩnh Đằng mời hắn tham gia tiệc sinh nhật của Mai Nguy Hiểm, bởi vì lo chuyện chín năm trước sẽ bị đánh, đành sai người mang lễ vật đến.
Nhưng lần này thì khác, hắn đã kiểm tra ngày sinh của đứa nhỏ, hài tử này rất có thể mang thai trong buổi tối hôm ấy cách đây chín năm, cho nên, Tĩnh Đằng đột nhiên có nhi tử lớn như vậy, bất kể nói thế nào, cũng có một phần nhỏ công lao của hắn.
Xem ở phần nhỏ công lao này, hắn tin Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ sẽ không đánh mình.
Vi Nghị Kiệt nhìn thấy, cười mắng: “Cam lòng xuất hiện? Tôi còn tưởng cậu đời này không dám xuất hiện trước mặt Tĩnh Đằng ấy chứ.
”
“Làm sao có thể.
” Tuyên Thừa đưa bao lì xì vào tay đứa nhỏ: “Cháu ngoan, đây là thúc thúc cho cháu tiền lì xì.
”
Mai Nguy Hiểm lập tức nói: “Cám ơn thúc thúc.
”
“Thật ngoan.
”
Nếu không phải cha và ba của hài tử đang theo dõi hắn, Tuyên Thừa thật muốn hôn một cái vào mặt đứa nhỏ dễ thương này.
Phong Tĩnh Đằng để tay lên vai Tuyên Thừa: “Lại đây, tôi có vài lời với cậu.
”