Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 267


Ngày thứ hai trở lại quân đội, trong quân đội liền công bố danh sách thăng chức, cũng phát huy hiệu và thay đổi phù hiệu trên vai, toàn bộ binh lính được thăng chức đều phải chuyển ra khỏi ký túc xá đang ở.

Cùng một ngày, tiến hành khiêu chiến phòng ở cao cấp, bất quá quy tắc có chút thay đổi.

Vốn chỉ cần một người là có thể qua cửa, liền có tư cách vào phòng cao cấp, hiện tại phải cần đồng đội phối hợp qua ải, hơn nữa còn có yêu cầu về số lượng.

Nếu đồng đội tổng cộng có 10 người, vậy thì có thể kêu chiến lão binh ở phòng đầu tiên, nếu đồng đội chỉ có bảy người, như vậy thì khiêu chiến từ phòng thứ hai, cứ thế mà suy ra.

Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng chỉ có hai người, chỉ có thể khiêu chiến lão binh ở phòng cao cấp dành cho hai người.

Vốn bọn họ xem trọng phòng cao cấp thứ hai, nghĩ sau này chỉ cần bảy người thành một đội là đủ, không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng nào ngờ lại đột nhiên sửa quy định.

Bọn họ không muốn tùy tiện cùng người khác tạo thành đội ngũ, miễn cho gây ra quá nhiều chuyện, liền quyết định hai người một đội.

Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng từ ban đầu đã nhận thức nhau, thường xuyên cùng làm nhiệm vụ, hai người ngầm hiểu nhau là chuyện không thể nghi ngờ, thoải mái chiến thắng giành được tư cách vào ở phòng cao cấp dành cho hai người.

Lên cấp úy, số lần làm nhiệm vụ cũng nhiều hơn, bọn họ mới vừa nằm trên giường thoải mái một đêm, liền lập tức phải làm nhiệm vụ, vừa đi chính là mười ngày nửa tháng, thời gian ngắn nhất cũng phải mất bốn năm ngày.

Làm nhiệm vụ xong còn chưa nghỉ ngơi được nửa ngày, lại phải lập tức tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo.

Sĩ quan cấp úy không giống như những sĩ quan cấp bậc phía dưới, lên phi thuyền còn có thời gian nghỉ ngơi, nhưng sĩ quan cấp úy lên phi thuyền nhất định phải không ngừng mở họp, nghĩ hết tất cả biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, giảm thiểu khả năng thương vong.

Trong khoảng thời gian này, Mai Truyền Kỳ cảm nhận được sâu sắc việc Phong Tĩnh Đằng dùng thời gian một năm để lên cấp thiếu tá, quả thực mệt như một con thú.

Chờ cậu phục hồi tinh thần, lại phát hiện thời gian đã qua hơn ba tháng, từ một thiếu úy lên tới thượng uý, còn có giường lớn sang trọng kia, số lần ngủ qua dùng mười đầu ngón tay đều có thể đếm được.

Hiện tại, cậu và Ô Lãng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ về phòng, liền trực tiếp mềm nhũn nằm trên thảm trải sàn, đi nhiều hơn mười bước chân để bò lên giường cũng ngại mệt.

“Vừa nãy tôi không nghe lầm đi, Nghiêm đại tá muốn cho chúng ta giải lao ba ngày?” Mai Truyền Kỳ uể oải hỏi.

Ô Lãng vô lực trả lời: “Không nghe lầm đâu, hắn nói nghỉ ba ngày xong, lại tới sân huấn luyện.


“Đột nhiên tôi cảm thấy mấy chữ này thật dễ nghe.



Ô Lãng: “…”
“Sắp mười hai giờ rồi, đến giờ dùng cơm…”
Ô Lãng biết rõ mục đích của Mai Truyền Kỳ, nhanh chóng nói: “Lần này đến phiên cậu lấy cơm.


Mai Truyền Kỳ chơi xấu: “Chân tôi đau.


Mới vừa làm nhiệm vụ trở về thật sự mệt mỏi quá, nhưng mà phòng ăn thật xa, phải đi hơn mười phút lận.

Ô Lãng: “…”
Lúc này, chuông cửa vang lên.

Hai người nhìn liếc mắt nhìn nhau, Mai Truyền Kỳ vội nhắm mắt lại: “Tôi đã chết.


Dĩ nhiên lười biếng đến cả cửa cũng không muốn mở, Ô Lãng im lặng bò dậy mở cửa, nhìn người tới là Phong Tĩnh Đằng không khỏi ngẩn ra.

Không biết có phải là gần bốn tháng không gặp hay không, luôn cảm thấy người trước mắt có chút không giống, tựa hồ càng thêm uy nghiêm.

Ô Lãng tinh tế nhìn, phát hiện cúc áo Phong Tĩnh Đằng có khắc tinh hoa kim sắc, cổ áo, cổ tay, trên ống quần đều có kim sắc viền vàng, còn có huân chương trên vai, có thêu đồ tiêu tinh hoa kim sắc, chứng tỏ là một thiếu tướng, ý bao nam nhân trước mắt từ đại tá đã lên tới thiếu tướng.

“Ô Lãng, là ai vậy?” Mai Truyền Kỳ lười biếng mở mắt nhìn ra cửa, thấy người đến là Phong Tĩnh Đằng mấy tháng không gặp, ánh mắt sáng lên: “Anh đã trở lại, về lúc nào thế?”
Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy Mai Truyền Kỳ mừng rõ, khóe miệng cong lên: “Trở về đã mấy ngày.


“Quá tốt rồi, lấy cơm cho tôi đi, còn nữa, cũng lấy một phần cho Ô Lãng.


Phong Tĩnh Đằng: “…”
Ô Lãng: “…”
Hắn dám nói toàn bộ Đông đại ký túc xá, chỉ có Mai Truyền Kỳ dám gọi thiếu tướng đi lấy cơm dùm mình.

“Hay là để tôi đi, hai người cứ ở đây tán gẫu.


” Ô Lãng vô cùng thức thời chừa ra không gian.

Phong Tĩnh Đằng đi vào, ôm Mai Truyền Kỳ lên ghế: “Mệt như vậy à?”
Mai Truyền Kỳ ngáp một cái: “Tôi đã bốn ngày không chợp mắt, chờ ăn xong, tôi phải ngủ một giấc thật đã.


Phong Tĩnh Đằng cười nói: “Sau khi ăn xong, em phải cùng anh về nhà.


“Về nhà?” Mai Truyền Kỳ nhìn chằm chằm Phong Tĩnh Đằng, cuối cùng ánh mắt rơi vào huy hiệu trên vai Phong Tĩnh Đằng, hưng phấn ngồi vào người Phong Tĩnh Đằng: “Anh thăng lên Thiếu tướng.


Phong Tĩnh Đằng mỉm cười ôm lấy bạn lữ của mình.

“Anh mặc bộ quân trang này, thật là đẹp trai.

” Mai Truyền Kỳ kìm lòng không đặng hôn lên môi anh.

Phong Tĩnh Đằng phi thường thích nhìn bạn lữ bị mình mê hoặc: “Anh xin cho em thời gian một tháng nghỉ kết hôn.


“Nghỉ kết hôn?”
“Ừm, thời gian vô cùng gấp gáp, trước đó anh đã tìm người an bài tiệc cưới, nửa tháng sau tổ chức, nửa tháng còn lại chúng ta đi tuần trăng mật, em cảm thấy thế nào?”
“Anh đã an bài hết rồi, tôi còn có thể làm gì.


Phong Tĩnh Đằng cười hôn lên trán cậu, đặt cậu nằm xuống: “Em nghỉ ngơi một lát, chờ Ô Lãng lấy cơm trở về, anh sẽ gọi em dậy.


Mai Truyền Kỳ xác thực rất mệt, chỉ mới mấy giây đã ngủ thiếp đi.

Phong Tĩnh Đằng thấy mắt cậu thâm đen, vô cùng đau lòng.


Nửa giờ sau, Ô Lãng lấy cơm trở về, Mai Truyền Kỳ tỉnh dậy dùng cơm.

Phong Tĩnh Đằng giúp Mai Truyền Kỳ sửa soạn đồ trong phòng.

“Phong đại… Phong thiếu tướng đối với cậu thật tốt.

” Có người soạn đồ dùm, làm Ô Lãng vô cùng ước ao.

Mai Truyền Kỳ đắc ý nói: “Nếu anh ấy không tốt với tôi, làm sao theo đuổi tôi được.


“Bộ dạng này của cậu thật khiến tôi muốn đánh người.


“Vậy cậu có hỏi qua nam nhân tôi có đồng ý hay không.


Phong Tĩnh Đằng đang soạn ba lô trong phòng nghe bọn họ nói chuyện không khỏi buồn cười.

Ăn cơm xong, hai người nói lời từ biệt với Ô Lãng, rời khỏi quân đội, dùng thời gian một ngày trở về A thành.

Mai Truyền Kỳ mệt trực tiếp về phòng ngủ, cũng không biết ngủ qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy hô hấp không thuận, giống như lọt vào biển, không thể thở nổi, ngày càng không thể nhịn được.

Bỗng mở mắt ra, cảm thấy đứa nhỏ nào đó như thiên sứ đang bụm mũi và miệng mình.

Mai Truyền Kỳ sầm mặt lại, kéo bàn tay nhỏ bé xuống, hít sâu một cái, gào lên: “Mai Nguy Hiểm, con muốn ăn đòn đúng không?”
Mai Nguy Hiểm vui vẻ hôn lên mặt cậu, cười hì hì: “Baba, cha bảo con đến gọi ba dậy ăn cơm.


“Có người nào giống như con gọi người khác dậy không.

” Mai Truyền Kỳ trừng nhóc một cái rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó cùng hài tử xuống lầu dùng cơm.

Phong Tĩnh Đằng thấy hai người bọn họ đi xuống, cười nói: “Phụ tử ba người chúng ta đã rất lâu không dùng cơm với nhau.


Mai Nguy Hiểm hưng phấn kéo baba ngồi xuống.

Phong Tĩnh Đằng lấy thông tấn khí trong túi đưa cho Mai Truyền Kỳ: “Đây là thông tấn khí của em, anh bảo người ta mang ra ngoài.



Mai Truyền Kỳ nhận lấy, thông tấn khí đột nhiên vang lên, trong lòng nảy lên một cái, suýt nữa để rơi thông tấn khí vào chén canh.

Cậu thấy là Liên Trạch Dương gọi đến, liền nhận máy, chưa kịp nói gì thì nghe tiếng Liên Trạch Dương bên kia vội hỏi: “Truyền Kỳ, Truyền Kỳ là cậu sao?”
Mai Truyền Kỳ nghe giọng hắn khác thường, lập tức hỏi: “Sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Liên Trạch Dương thoáng thở một hơi, liền nhanh chóng nói: “Lý Binh ở chỗ này của tôi, hắn sắp không được rồi, cậu nhanh chóng mang một đội hộ vệ cùng bác sĩ đến chỗ tôi mau.


“Cái gì?” Mai Truyền Kỳ phút chốc đứng lên.

Phong Tĩnh Đằng thấy thần sắc cậu không đúng: “Sao vậy?”
“Chờ một chút hãy nói.

” Mai Truyền Kỳ nhanh chóng bảo quản gia gọi về Mai gia phái cho cậu một đội hộ vệ cùng bác sĩ đến nhà hàng Noãn Dương tìm Liên Trạch Dương.

Đợi sắp xếp xong xuôi, mới ngắt máy: “Lý Binh, chính là ngườ từng vu hại tôi vào tù đang ở nhà hàng Noãn Dương, tôi nhất định phải tới đó một chuyến.


Phong Tĩnh Đằng đứng dậy: “Chúng ta cùng đi.


Mai Nguy Hiểm thông minh nhanh chóng xúc vài muỗng cơm, theo ba và cha ra ngoài.

Đi đến nhà hàng Noãn Dương, vừa lúc gặp đội hộ vệ và bác sĩ đến từ Mai gia, trực tiếp lên thang máy chuyên dụng của tổng tài đến phòng làm việc của Liên Trạch Dương.

Liên Trạch Dương lập tức mang theo Mai Truyền Kỳ bọn họ đi vào phòng nghỉ, nằm trên giường là một nam nhân đang hấp hối, quần áo trên người quanh năm suốt tháng bị hành hạ, biến thành từng mảnh, hơn nửa trên vải còn nhuộm máu, thậm chí còn đọng lại, không thể phân biệt được màu sắc nguyên thủy.

Mai Truyền Kỳ nhìn người trên giường, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Nếu như không phải Liên Trạch Dương nói cho cậu biết người trên giường là Lý Binh, căn bản cậu không nhận ra.

 
 
     
------oOo------
     
Chương 272
Nguồn: EbookTruyen.

VN

Bình Luận (0)
Comment