Sau khi ăn cơm, mọi người vừa cười vừa nói chuyện.
Đặc biệt là An Tư, từ đó đến nay Mai Truyền Kỳ chưa bao giờ thấy An Tư cười vui vẻ như thế, hơn nữa, tiếng cười dường như chưa từng ngừng lại.
Lão tổ tông cũng thay đổi nhiều hơn, vô cùng quan tâm tiến triển tiệc cưới, nhiều lần nhắc tới bữa tiệc lần này nhất định phải làm lớn, phô trương long trọng, bầu không khí cũng phải làm mọi người vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Mai Nguy Hiểm đến sân huấn luyện tu luyện.
An Tư liền kéo Mai Truyền Kỳ nói chuyện, nhắc tới thời điểm mang thai, kể những chuyện lý thú lão tổ tông gây ra, Mai Truyền Kỳ quả thực cười đau bụng, cậu cảm thấy uy nghiêm lão tổ tông liền bị quét sạch.
Phong Tĩnh Đằng ngồi bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện, còn nói những sự tình trong quân đội của lão tổ tông, khóe miệng luôn giương cao, chưa từng hạ xuống.
Mai Nguy Hiểm huấn luyện trở về đã là chín giờ tối, ba cha con mới rời khỏi biệt thự.
Mai Truyền Kỳ cũng không yêu cầu đứa nhỏ thay đổi xưng hô với An Tư và lão tổ tông, dù sao lão tổ tông cũng không tuyên bố quan hệ của bọn họ ra ngoài, hơn nữa, đứa nhỏ vốn gọi An Tư là An gia gia, cùng thái gia cũng không có gì khác nhau, thay đổi hay không thay đổi đều không khác mấy.
Ba người vừa về đến nhà, liền thấy Giản Dực vừa ra khỏi phòng y tế, vẻ mặt uể oải, khiến Mai Truyền Kỳ nhìn liền khó chịu.
Một nhà bọn họ đang cao hứng, nhưng bạn tốt lại mặt ủ mày chau, cũng lây qua làm cậu không vui.
“Dực.” Mai Truyền Kỳ gọi Giản Dực.
Giản Dực vô lực đáp một tiếng.
Mai Nguy Hiểm nhìn vẻ mặt uể oải của Giản Dực, nhỏ giọng nói với ba và cha: “Con không thích nhìn Dực thúc thúc như vậy.”
Trong ấn tượng của nhóc, Dực thúc thúc là một người luôn vui vẻ, chưa từng có phiền não.
Mai Truyền Kỳ quan tâm hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Giản Dực miễn cưỡng ngáp một cái: “Vẫn chưa.”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày, ngừng vài giây, lại nói: “Tôi dẫn cậu đi ăn.”
“Về sớm một chút.” Phong Tĩnh Đằng biết Mai Truyền Kỳ muốn cùng Giản Dực hảo hảo nói chuyện, cũng không quấy rầy bọn họ, dẫn nhi tử về phòng tắm rửa.
Giản Dực nhìn Mai Truyền Kỳ đi đến xe huyền phù, nghi ngờ nói: “Đã trễ thế này rồi, cậu còn muốn dẫn tôi đi ăn?”
Mai Truyền Kỳ mị mị cười: “Đãi cậu một bữa ăn ngon.”
“Tôi rất mệt, không thể giải quyết tại Mai gia sao?” Tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn lên xe.
Mai Truyền Kỳ lái xe rời đi, thấy Giản Dực đang ngẩn người nhìn cửa sổ, lên tìm đề tài nói: “Hai ngày trước đến Cổ gia, đã khẳng định trong cơ thể Phong Tĩnh Đằng cũng có gien thú nhân, bất quá lượng gien không nhiều, chỉ làm thân thể khỏe mạnh hơn mà thôi.”
Giản Dực giống như là không nghe thấy Mai Truyền Kỳ nói, nhìn ngoài cửa sổ không lên tiếng.
Mai Truyền Kỳ khẽ thở dài trong lòng, không tiếp tục nói nữa.
Chờ đến nơi, liền ngừng xe lại, ngồi tại chỗ, không có ý định xuống xe.
Giản Dực thấy xe chậm chạp không nhúc nhích, lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn bên ngoài, thấy ngôi biệt thự quen thuộc, sắc mặt khẽ đổi.
“Truyền Kỳ, sao cậu lái xe đến biệt thự của tôi.”
Mai Truyền Kỳ hỏi: “Cậu còn nhớ nội dung tin nhắn ba tháng trước tôi nhắn cho cậu không?”
Giản Dực dò ý: “Tôi biết cậu muốn nói gì, thế nhưng tôi không nghĩ…”
Mai Truyền Kỳ ngắt lời hắn: “Lúc đó tôi muốn cậu nghĩ rõ ràng dự định về sau của cậu cùng Lạc Mông, chứ không phải muốn thấy cậu một bộ âm u đầy tử khí vầy, cậu không giống như Giản Dực mà tôi biết.”
Giản Dực trầm mặc không nói.
Mai Truyền Kỳ cười trêu tức: “Tôi nhìn ra được, cậu thích Lạc Mông.
Mặc dù Lạc Mông không thể ở mãi tại tinh cầu chúng ta, thế nhưng, không có nghĩa chúng ta không thể đến tinh cầu của hắn, hiện tại khoa học kĩ thuật phát triển như thế, từ nơi này đến chỗ bọn họ cũng chỉ một tháng, huống hồ chúng ta còn có thông tấn khí, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc gặp mặt, cho nên, cậu lo lắng cái gì? Lẽ nào cậu đến tinh cầu thú nhân, chúng ta không còn là bằng hữu nữa sao? Cậu quay về Diroya tinh cầu chỉ là tùy thời, chỉ có điều khoảng cách hơi xa mà thôi.
Hay là nói cậu không bỏ xuống được chuyện bên này, công việc, người thân?”
“Nếu như cậu nói không bỏ được sự nghiệp, nhưng theo tôi được biết, viện SDP có thể nghiên cứu tại các tinh cầu khác, giống như Ti Kiếm Đường… đi tám năm liên tục, vừa trở về liền trực tiếp tiến vào viện SDP, đãi ngộ dường như còn tốt hơn cậu.
Ví như cậu không bỏ xuống được người thân, giống như lúc trước tôi đề cập, hiện tại khoa học kĩ thuật phát triển như thế, chỉ cần thông qua thông tấn khí thì có thể gặp mặt thân nhân.”
Cậu cho rằng Giản Dực sẽ an bài tốt chuyện Lạc Mông, nhưng nào ngờ, người trong cuộc mơ hồ, liền tự đẩy mình vào ngõ cụt.
Mai Truyền Kỳ nghiêng người, xoay đầu Giản Dực về phía cửa sổ: “Cậu nhìn đi, Lạc Mông đang chờ cậu đấy.”
Giản Dực nhìn cánh cổng biệt thử đã mở, một bóng người cao to liền đứng trước cửa, mừng rỡ nhìn bọn họ bên này.
Hắn hơi run run, tảng đá trong lòng được cởi bỏ, trong nháy mắt sống lại.
“Dực, cậu hảo hảo suy nghĩ một chút.
Nếu có một ngày, Lạc Mông không ở bên cạnh cậu, cậu sẽ như thế nào? Nếu như cậu không còn gặp được Lạc Mông, cậu sẽ ra sao? Cậu tự hỏi mình cam lòng sao?” Mai Truyền Kỳ ghé vào tai hắn thấp giọng nói, giống như một đạo thần chú mở ra cánh cửa khúc mắc của hắn.
Giản Dực bỗng lên tiếng hỏi: “Giản Dực trong mắt cậu là người như thế nào?”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Giản Dực trong mắt tôi, là một người sống vui vẻ tự tại, tuyệt đối không bị bất cứ chuyện gì trói buộc, cũng không vì phiền não mà lãng phí quá nhiều thời gian.”
Nếu như có thể, cậu cũng không muốn Giản Dực rời khỏi Diroya tinh cầu, thế nhưng, ai bảo hạnh phúc của bằng hữu quan trọng hơn, cậu không hy vọng sau này nhìn thấy một Giản Dực chỉ miễn cưỡng cười vui.
Giản Dực ngạo kiều hừ một tiếng: “Tôi đã hơn ba tháng không phát tiết dục vọng, tối nay, tôi muốn cùng Lạc Mông ở trên giường làm một vố thật lớn, mấy ngày nay cậu không có chuyện gì thì đừng tìm tôi, đừng quấy rối chuyện tốt của tôi.”
Mai Truyền Kỳ nhìn Giản Dực chạy vào biệt thự, dở khóc dở cười lắc đầu, nhìn thấy bạn tốt khôi phục sức sống, trong lòng không khỏi cảm hứng.
Giản Dực đẩy Lạc Mông vào nhà: “Không phải nói anh không được đi ra ngoài sao? Vạn nhất bị ghi hình lại, anh…”
Nói chuyện được một nữa liền nghẹn giọng, hắn thấy trên bàn còn cơm nước nóng hổi: “Anh… anh còn chưa ăn cơm?”
Lạc Mông tiểu tâm dực dực ôm người vào lòng.
“Ừm, anh đang chờ em về.”
“Mỗi ngày anh đều chờ tôi về ăn cơm đúng không?” Âm thanh Giản Dực trở nên khàn khàn, hắn hơn nửa tháng chưa từng quay về.
“Ừm.”
“Ngu ngốc.” Giản Dực đẩy hắn ra, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, nhìn người đứng ở cửa hô: “Còn không qua đây ăn cơm.”
Lạc Mông vui vẻ ngồi bên cạnh hắn, bới cho hắn chén canh: “Uống canh trước đi.”
Giản Dực đẩy tay hắn ra: “Anh đừng chỉ lò đút tôi, anh cũng nhanh chóng ăn đi, ăn xong còn có những chuyện khác muốn làm.”
Lạc Mông nụ cười cứng đờ, thất lạc hỏi: “Em còn bận công việc nữa sao?”
Không biết vì nguyên nhân gì, mấy tháng này Giản Dực luôn trốn tránh hắn.
Vừa mới bắt đầu là về nhà muộn, hơn nữa không còn không cho hắn chạm vào, lúc sau là cách mấy ngày mới về nhà một lần.
Giản Dực cười dâm đãng: “Ừ, có một việc rất rất rất quan trọng chờ tôi đi làm.”
“Lần này em phải làm bao lâu?”
Giản Dực đưa tay khoát lên chân Lạc Mông vuốt lên vuốt xuống trêu chọc: “Này còn phải xem người nào đó biểu hiện như thế nào, nếu như biểu hiện tốt, nói không chừng cần vài ngày, nếu như biểu hiện không tốt…”
Hắn cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Tôi sẽ chờ em về.” Lạc Mông đầu nghĩ mình chừng vài ngày nữa không thấy Giản Dực, trong lòng vô cùng buồn bã, căn bản không chú ý tới móng vuốt sói trên đùi.
“Anh xác định thật sự phải đợi sao?” Giản Dực thâm ý cười, đột nhiên, tay tóm lấy bộ vị nào đó, sau đó, xoa nắn mấy lần.
“Anh nghĩ anh chờ được không?”
Lạc Mông phút chốc mở to hai mắt, bộ vị nào đó cứng rồi.
“Nếu như anh thật muốn chờ, vậy tôi tác thành cho anh.”
Giản Dực buông tay, sau một khắc liền bị người đột nhiên ôm sát vào lòng, hôn đôi môi, động tác thô lỗ mà lại điên cuồng, cơ hồ muốn đem hắn nuốt vào trong bụng.
“Dực, anh nhớ em, rất nhớ em.” Lạc Mông một bên hôn một bên đem nồng đậm tưởng niệm mấy tháng này lan truyền đến Giản Dực.
“Tôi cũng vậy.” Giản Dực không không thể chờ đợi được nữa cởi quần áo đối phương, vuốt lên lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ.
Lạc Mông đột nhiên nắm lấy tay hắn, khàn khàn hỏi: “Em không phải có công việc sao?”
Giản Dực khẽ mỉm cười: “Hiện tại không phải là đang làm việc à?”
Hô hấp Lạc Mông trở nên gấp gáp, không chắc chắn lắm hỏi: “Ý của em là…”
Giản Dực trong lòng khinh bỉ, sao cứ không hiểu tình thú như vậy, thế nhưng, hắn cố tình yêu thích tên gia hỏa không biết tình thú này.
“Ý của tôi là tôi nói công việc chính là làm tình với anh, từ bàn ăn đến cầu thang, lại tới hành lang, cuối cùng làm trên giường, nếu anh không nguyện ý… A…”
Lạc Mông nhanh chóng hôn lên môi hắn, dùng hành động thực tế để diễn tả ý nguyện của mình, một đường điên cuồng từ bàn ăn đến trên giường, từ buổi tối làm tới giữa trưa hôm sau.
Cuối cùng, Giản Dực là người đầu tiên không chịu đựng được, xin kêu ngừng.
P/S by Thỏ: Chúc mụi người ăn lễ dui dẻ, moaaaa~~~
------oOo------
Chương 277
Nguồn: EbookTruyen.VN