Mai Truyền Kỳ xác nhận Mai Chấn Thu trong tư liệu chính là thúc công của mình, nhíu mày lại: “Từ tư liệu có thể thấy được quan hệ giữa hai người họ vô cùng bình thường, thật sự không cách nào khiến người khác sinh nghi, nhưng anh đặc biệt lấy phần tư liệu này cho tôi xem, chắc hẳn cảm thấy hai người bọn họ có vấn đề?”
“Có vấn đề hay không anh không biết, thế nhưng, có một điều khiến anh rất nghi hoặc, nhân mạch của Mai gia trong quân đội tin chắc em còn hiểu hơn anh, thế nhưng, lúc em bị người khác hãm hại tống vào tù, tại sao Mai gia lại không phải là người đầu tiên nhận được tin tức? Bằng không chỉ việc em là con của lão tổ tông, nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp giúp em tẩy thoát tội danh, nhưng cuối cùng, em lại bị chịu tội.
”
Phong Tĩnh Đằng híp mắt một cái: “Cho nên, anh nghĩ kỳ thực Mai gia đã sớm nhận được tin tức về em, chỉ là bị người khác ngăn lại, không truyền tới Mai thượng tướng cùng lão tổ tông, chờ mọi chuyện ván đã đóng thuyền, lão tổ tông bọn họ cũng không thể nào xoay chuyển thế cục.
”
Lời này như một quả bom, Mai Truyền Kỳ bỗng chốc đứng lên, khó tin nhìn Phong Tĩnh Đằng.
Cậu nhớ ngày mừng thọ lão tổ tông, ông từng trước mặt người Mai gia nhắc đến chuyện tranh quyền đoạt vị, nói như vậy, lão tổ tông có phải là đã sớm biết Mai Chấn Thu ngầm làm việc này rồi không?
“Ý anh là Mai Chấn Thu đã ngăn lại tin tức về tôi trên Tòa án quân sự?”
Phong Tĩnh Đằng kéo cậu ngồi xuống: “Anh chỉ là đơn thuần suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ nào, hơn nữa, cho dù thật sự có người ngăn cản tin tức em bị vu hại, cũng không nhất định là Mai Chấn Thu thượng tướng.
”
“Tôi bỗng cảm thấy con mình ở Mai gia không an toàn nữa a.
”
“Đừng lo, có người của anh và lão tổ tông bảo vệ Nguy Nguy, nhất định không có việc gì.
”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Tôi vẫn có chút không yên tâm, anh xem chỗ này này, thúc công tôi cùng Dương Thường Chính sau trận đại chiến trùng tộc được thăng chức, lúc đó, Dương Thường Chính trung tướng bị trọng thương, thúc công thân là thượng cấp của hắn nên nhất định biết hắn có bị thương nghiêm trọng hay không, cho nên, nếu ông ta không biết việc này, có thể để Vệ Long chỉnh dung thành Dương Thường Chính, có thể che giấu việc này sao?
“Nếu em hoài nghi Mai Chấn Thu thượng tướng, vậy anh phái người điều tra ông ta một chút.
”
Mai Truyền Kỳ cảm thấy Phong Tĩnh Đằng quá phối hợp lời của mình, quay đầu nhìn anh: “Tôi nói có phải anh đã sớm điều tra ông ta rồi không, sau đó, chờ tôi nói câu này a.
”
Phong Tĩnh Đằng cười mà không nói.
“Phong Tĩnh Đằng anh hay lắm, ngứa da rồi phải không.
” Mai Truyền Kỳ bổ nhào vào người anh.
Phong Tĩnh Đằng ôm cậu: “Ông ta là người Mai gia, đương nhiên phải được sự đồng ý của em, anh mới có thể điều tra được.
”
“Ân, câu trả lời này làm thiếu tá tôi rất hài lòng, vậy bản thiếu gia thưởng cho anh một cái hôn.
” Mai Truyền Kỳ cười cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Trong mắt Phong Tĩnh Đằng tràn đầy ý cười, sủng nịnh nhìn Mai Truyền Kỳ.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng đứng lên, chỉnh lại quân phục trên người, đi tới mở cửa để người bên ngoài tiến vào.
Người đến là sĩ quan đưa cơm cho Phong Tĩnh Đằng, sau khi đặt thức ăn xuống liền rời đi.
Phong Tĩnh Đằng lấy cơm nước trong hộp ra nói: “Em ăn xong, có phải định đi huấn luyện các sĩ quan cấp uý kia không?”
Mai Truyền Kỳ cười ngồi xuống: “Không, hôm nay thả cho bọn họ nghỉ ngơi nửa ngày, để đám người Hà Quân có thời gian suy nghĩ về chuyện Dư Thiên Nghĩa.
”
Các sĩ quan cấp uý nếu nghe được những lời này, nhất định sẽ bị tức chết, bất quá, Hà Quân đúng là dùng toàn bộ thời gian buổi chiều ngẫm lại chuyện của Dư Thiên Nghĩa, thương lượng cùng Thành Kiện Văn, sau đó, bọn họ còn nói chuyện này cho Đặng Phi biết.
Dư Thiên Nghĩa không biết bọn hắn đang nói về mình, chỉ cảm thấy mấy ngày gần đây, Hà Quân, Đặng Phi, Thành Kiện Văn đều thần thần bí bí, dường như có chuyện gì gạt hắn.
Vừa mới bắt đầu, hắn không để ý nhiều, dần dần, hắn cảm thấy không thích hợp.
Trước đây ba người kia trước mặt hắn nói chuyện về Mai Truyền Kỳ, nhưng mấy ngày gần đây lại không nhắc đến.
Ách, cũng không phải không đề cập tới, mà là mỗi lần nhắc đến Mai Truyền Kỳ, bọn họ đột nhiên câm miệng không nói, giống như sợ hắn biết điều gì.
Tình huống như vậy, cho dù có ngốc cũng nhìn ra không đúng, huống hồ hắn cũng không ngốc.
Dư Thiên Nghĩa rất nhanh đưa ra kết luận, đám người Đặng Phi đang đề phòng hắn.
Thế nhưng, tại sao ba người đó lại muốn đề phòng hắn?
Dư Thiên Nghĩa làm sao cũng nghĩ không thông, chờ Hà Quân cùng Thành Kiện Văn không ở, tìm cơ hội hỏi Đặng Phi có quan hệ tốt nhất với mình về chuyện này.
“Đặng Phi, ta phát hiện ngươi cùng Hà Quân, Thành Kiện Văn gần đây đều trốn tránh ta, giống như có chuyện gì không muốn để ta biết.
”
Đặng Phi ánh mắt khẽ động, giả bộ nghi hoặc hỏi: “Có sao? Ta tránh mặt ngươi hồi nào? Sao ta không biết a?”
Dư Thiên Nghĩa trực tiếp nói ra chuyện hắn phát hiện gần nhất: “Trước đây mỗi lần nhắc tới Mai Truyền Kỳ, các ngươi ở trước mặt ta muốn nói gì thì nói đó, hiện tại chỉ cần nhắc đến ba chữ này, các ngươi lại câm miệng không nói, rõ ràng không muốn để ta nghe chuyện về Mai Truyền Kỳ, các ngươi…”
Nói nói, hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì, trợn mắt nhìn Đặng Phi: “Chẳng lẽ các ngươi lo lắng ta đem chuyện của các ngươi kể cho Mai Truyền Kỳ đi?”
Đặng Phi chết không thừa nhận.
Lúc này, Hà Quân cùng Thành Kiện Văn đã trở lại.
Dư Thiên Nghĩa nhìn bọn họ, trực tiếp hỏi: “Hà Quân, Thành Kiện Văn, có đúng là các ngươi có việc gạt ta không? Tại sao mấy ngày gần đây không dám trước mặt ta nói về chuyện Mai Truyền Kỳ?”
Thành Kiện Văn cùng Hà Quân liếc mắt nhìn nhau: “Có sao? Có phải gần đây ngươi không nghỉ ngơi tốt, sinh ra ảo giác?”
Dư Thiên Nghĩa giận dữ: “Thúi lắm, các ngươi xem ta là đồ ngu sao? Mấy ngày gần đây mỗi lần các ngươi nhắc tới Mai Truyền Kỳ, đột nhiên nhớ ta có ở đấy, ngậm chặt miệng không nói, rõ ràng là đang trốn tránh ta.
”
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Hà Quân mở miệng nói: “Đã bị ngươi phát hiện rồi, chúng ta cũng không dối gạt gì nữa, đúng là đang đề phòng ngươi.
”
“Tại sao?” Dư Thiên Nghĩa kích động: “Ta làm chuyện gì, để cho các ngươi đề phòng ta?”
“Gần đây chúng ta thấy ngươi cùng Mai Truyền Kỳ rất thân cận.
”
“Cái gì?” Dư Thiên Nghĩa ngẩn người: “Ta khi nào thân cận với Mai Truyền Kỳ?”
Thành Kiện Văn nói: “Lúc chúng ta thấy ngươi đi vào phòng vệ sinh, Mai Truyền Kỳ cũng sẽ theo sau, còn khi ngươi ra ngoài, hắn cũng rời khỏi đó.
”
Dư Thiên Nghĩa khó tin nhìn bọn họ: “Các ngươi cũng vì như thế mà hoài nghi ta? Lẽ nào các ngươi chưa hề nghĩ đó chỉ là trùng hợp?”
Thành Kiện Văn trào phúng nói: “Đây cũng quá trùng hợp đi? Ngươi có dám nói nếu Mai Truyền Kỳ cho ngươi chỗ tốt, ngươi sẽ không đứng về phía hắn? Làm sáng tỏ sự tình giúp hắn?”
Dư Thiên Nghĩa bị bọn họ nói gắt gao, nhìn chằm chằm lại: “Các ngươi nghĩ ta như vậy sao? Cảm thấy có một chút ân huệ nhỏ thì sẽ phản bội bằng hữu của mình?”
“Năm đó thời điểm hãm hại Mai Truyền Kỳ, chẳng phải cũng thu được chỗ tốt nên mới làm như thế? Nếu không, ngươi cùng chúng ta có thể ngồi vào vị trí thiếu úy?”
“Các ngươi…” Dư Thiên Nghĩa đỏ mắt tức giận, thoạt nhìn vô cùng dọa người.
Đặng Phi không đành lòng nhìn Dư Thiên Nghĩa, dù sao bọn hắn cũng đã là cộng sự đến mấy năm, cảm thấy cần phải tin tưởng nhau mới đúng: “Ta cảm thấy Dư Thiên Nghĩa sẽ không làm như vậy, trong này nếu không phải trùng hợp, thì là Mai Truyền Kỳ cố ý làm chúng ta hiểu lầm lẫn nhau.
”
Ánh mắt Hà Quân khẽ đảo một vòng, tiếp lời Đặng Phi nói: “Nhất định là Mai Truyền Kỳ cố ý làm chúng ta hiểu lầm, cho nên, Dư Thiên Nghĩa a, ngươi đừng tức giận nữa, kỳ thực Thành Kiện Văn nói như thế là cố ý thăm dò ngươi, xem ngươi có còn trung thành với trung tướng không, hơn nữa chúng ta cũng làm cộng sự nhiều năm, làm sao không biết cách làm người của ngươi, đúng không.
”
Nói xong, Hà Quân lập tức lặng lẽ nháy mắt với Thành Kiện Văn.
Thành Kiện Văn hiểu ý, cười ha ha, để tay lên vai Dư Thiên Nghĩa: “Huynh đệ, thực sự xin lỗi, vừa nãy ta chỉ cố ý hù dọa một chút, ngươi đừng nóng giận, ta xin lỗi những lời vừa nãy, ngươi hãy tha thứ cho ta.
”
Dư Thiên Nghĩa có chút hoài nghi nhìn bọn hắn: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật, nếu không, chúng ta sớm đã đem việc này nói cho trung tướng.
”
Dư Thiên Nghĩa nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Vừa nãy thật đã bị các ngươi hù mà, các ngươi nói làm sao bồi thường tổn thất tinh thần cho ta đây?”
“Sắp hết năm rồi, chờ đến lúc được nghỉ, ta sẽ dẫn ngươi đến nhà hàng khao một bữa, thế nào?”
Hà Quân lập tức hỏi: “Ta đây có phần không?”
“Có, đương nhiên là có, sao có thể thiếu ngươi được.
”
Đặng Phi cười nói: “Ta cũng muốn đi.
”
“Đi thôi, đi thôi, đều đi.
”
Bốn người trở lại như trước đây, vừa cười vừa nói hơn nửa giờ, sau đó Dư Thiên Nghĩa đứng lên: “Các ngươi tán gẫu tiếp đi, ta đi tắm trước.
”
Thành Kiện Văn, Hà Quân nhìn thấy Dư Thiên Nghĩa đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt nhất thời chìm xuống.
Đặng Phi nghi hoặc: “Các ngươi làm sao vậy?”
Thành Kiện Văn chế nhạo nói: “Chẳng lẽ ngươi tin những lời vừa nãy của chúng ta? Cho là chúng ta thực sự tin tưởng Dư Thiên Nghĩa không bán đứng chúng ta?”
Đặng Phi sững sờ: “Các ngươi thật sự cảm thấy hắn sẽ phản bội chúng ta?”
“Mặc kệ có phản bội hay không, đề phòng vẫn tốt hơn.
Đặng Phi, ngươi cũng không muốn ngồi tù đi? Nếu không thì đừng xem trọng Dư Thiên Nghĩa nữa.
”
Đặng Phi trầm mặc một lát: “Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với trung tướng, để ngài ấy ra quyết định.
”
Dư Thiên Nghĩa ở bên trong, cũng thu hồi nụ cười.
Hắn từng hợp tác với Thành Kiện Văn bọn họ thời gian dài như vậy, biết rõ bọn họ đã hoài nghi mình, tuy không làm gì nhưng hắn cũng đã gắn lên mình hai chữ phản bội rồi.
Chỉ cần nghĩ đến kết cục của Lý Binh, nhịn không được rùng mình một cái.
Không được!
Hắn tuyệt đối không thể như Lý Binh.
Dư Thiên Nghĩa dường như đã quyết tâm, trong mắt chợt lóe vẻ kiên định.
------oOo------
Chương 300
Nguồn: EbookTruyen.
VN