Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 297


Mai Truyền Kỳ nhìn bốn người Đặng Phi vừa cười vừa nói, khóe miệng khẽ nhếch.

Nếu trong lòng Thành Kiện Văn bọn họ không phải vì sợ chân tướng ba năm trước bị người khác vạch trần, lòng nghi ngờ cũng không nặng như thế, càng sẽ không sơ ý khinh suất không phát hiện các loại hiểu lầm là do cậu an bài.

Hiện tại chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, bốn người Thành Kiện Văn sẽ lập tức cảnh giác, thậm chí phát sinh sự tình vô căn cứ, cũng lập tức hoài nghi người bên cạnh.

Mai Truyền Kỳ đút tay vào túi, bên trong có một dụng cụ ghi âm.

Đoạn đối thoại vừa nãy của cậu với Dư Thiên Nghĩa đều do thứ này phát ra, về phần tại sao bên trong lại có giọng Dư Thiên Nghĩa, tất nhiên là bạn lữ của cậu làm ra rồi.

Bọn họ lo lắng mọi chuyện sẽ bại lộ, nên mới tin tưởng những lời này, nếu còn một chút lý trí, chắc chắn mượn danh nghĩa vào phòng vệ sinh đi tới nghe ngóng, liền sẽ phát hiện việc Dư Thiên Nghĩa phản bội đều là giả.

Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ, lớn tiếng quát lên: “Tập hợp.


Toàn bộ các sĩ quan cấp úy lập tức tập hợp xếp thành hàng.

Hai giờ sau, kết thúc huấn luyện hôm nay.

Mai Truyền Kỳ lái xe rời khỏi sân huấn luyện, về Đông đại ký túc xá ăn cơm với Ô Lãng.

“Ngày mai tôi sẽ về nhà ăn tết, không thể ăn cơm cùng cậu nữa.

” Ô Lãng nói.

Mai Truyền Kỳ ngưng đũa, nghi hoặc: “Quân đội chúng ta được nghỉ tết hả? Sao tôi không nghe nói gì cả.


“Cậu không biết à?” Ô Lãng kinh ngạc nhìn cậu: “Các sĩ quan vừa mới lên cấp tá như chúng ta sẽ được nghỉ tết, bất quá, tôi cũng mới nhận tin này cách đây hai hôm, tôi còn tưởng Phong thiếu tướng đã nói việc này với cậu rồi.


“Khoảng thời gian này anh ấy rất bận, mấy ngày nay tôi không gặp anh ấy, cũng không biết anh ấy có được nghỉ tết hay không.



“Phong thiếu tướng chắc không được nghỉ đâu, gần đây binh lính Đông đại ký túc xá làm nhiệm vụ đặc biệt nhiều, cần ngài ấy trong này tọa trấn.

” Ô Lãng kỳ quái nhìn cậu: “Lẽ nào cậu không chú ý có một nhóm tân binh vừa làm nhiệm vụ trở về, lại có một nhóm khác rời đi làm nhiệm vụ sao?”
“Đúng thật là không biết chuyện này, mỗi ngày tôi đều chạy đến Nam đại ký túc xá huấn luyện, lúc trở lại thì về nhà ăn ăn cơm rồi lập tức về phòng ngủ, làm sao có cơ hội nhìn thấy người khác đi làm nhiệm vụ.


Ô Lãng than thở: “Mấy ngày nay binh lính làm nhiệm vụ rất nhiều, mà chết cũng nhiều nữa, gần một tháng qua, quân đội chúng ta thường xuyên chiêu binh, chỉ riêng đội ngũ tôi huấn luyện cũng đã hơn năm ngàn người rồi.


Mai Truyền Kỳ giật mình: “Nhiều như vậy hả? Cũng gấp mười lần so với lúc chúng ta làm tân binh rồi.


“Đây còn chưa tính là gì, lúc chúng ta huấn luyện thì hết nửa năm, thông qua sát hạch mới có thể vào ở Đông đại ký túc xá sao? Hiện tại chỉ cần huấn luyện ba tháng, hơn nữa, không cần sát hạch cũng có thể vào ở.

Có thể thấy quân đội chúng ta hiện tại rất thiếu người.


Ô Lãng ăn một miếng cơm rồi tiếp tục nói: “Vốn tôi cũng muốn làm nhiệm vụ, thế nhưng thượng cấp không cho phép, bảo tôi lưu lại tiếp tục huấn luyện tân binh, còn cho thêm vài ngày nghỉ để về quê ăn tết, nói đây là phúc lợi của các sĩ quan vừa thăng lên cấp tá.


Mai Truyền Kỳ hơi hơi biết rõ tại sao thượng cấp không đồng ý Ô Lãng làm nhiệm vụ, một là vì các binh sĩ liều sống liều chết, thật vất vả lên tới cấp tá trở thành quân nhân chính thức, chưa ngồi ấm mông thì đã hy sinh.

Thứ hai bởi vì sĩ quan cấp tá trở lên làm việc cho đại tướng, tất nhiên hy vọng bọn họ suy xét có muốn điều chức để không làm nhiệm vụ hay không.

“Nếu có thể về nhà ăn tết liền về ăn tết đi, đã hai năm cậu không về nhà, vừa lúc có thể đoàn tụ với người thân, bằng không, lần sau lại không biết khi nào mới có thể cùng người nhà gặp mặt.


Ô Lãng ngẫm lại cũng đúng, cười nói: “Chờ tôi về mang đặc sản cho cậu.


“Chậc.

” Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút: “Có thể tôi cũng cần về nhà một chuyến, lúc đó tiễn cậu một đoạn.



“Vậy cảm ơn Mai thiếu tá.


“Cảm ơn thì miễn, chờ qua sang năm, nhớ mang về nhiều đặc sản cho tôi là được.


“Không thành vấn đề.


Hai người cao hứng ăn cơm xong liền về phòng, Mai Truyền Kỳ tắm rửa xong, lái xe đến văn phòng của Phong Tĩnh Đằng.

Cửa không khóa, Mai Truyền Kỳ lễ phép gõ cửa một cái, thấy không có ai đáp lại, đi thẳng vào, nhìn hộp cơm trên bàn, lại đến trước cửa phòng nghỉ gõ gõ lên.

Chốc lát, cửa phòng được người bên trong mở ra.

Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Tĩnh Đằng chỉ quấn khăn tắm, ngơ ngác nhìn vệt nước trên người còn chưa lau khô, tùy ý rơi xuống, chảy qua lồng ngực lúa mạch rắn chắc, chui vào bên trong khăn tắm vắt ngang hông.

Phong Tĩnh Đằng cong môi, trêu ghẹo nói: “Vóc người của anh có phải là rất tuyệt không, nhìn em kìa, xem đến choáng váng cả rồi.


Mai Truyền Kỳ hừ nhẹ: “Như vậy mới có thể chứng minh anh có mị lực, nếu tôi không thèm nhìn anh một cái, anh sẽ có cảm giác nguy cơ.


Phong Tĩnh Đằng buồn cười nhéo nhéo mặt cậu: “Vậy em có muốn tắm cùng anh không?”
Mai Truyền Kỳ nhìn vài chỗ trên người anh còn dính bong bóng: “Tôi mới vừa tắm, anh tắm một mình đi.


“Được.

” Phong Tĩnh Đằng trở lại phòng tắm, nhưng không đóng cửa lại.

Mai Truyền Kỳ đi tới, tựa vào cửa nhìn anh: “Tôi nghe Ô Lãng nói mới vừa mới nhậm chức thiếu tá cũng có thể về nhà ăn tết, đúng không?”

“Ừm, năm nay anh không nghỉ, em về nhà bồi nhi tử qua hết sinh nhật lại về quân đội, đúng rồi, ngày mai không cần đến Nam đại ký túc xá huấn luyện, em có thể trực tiếp về nhà, thuận tiện lái xe của anh về đi.


“Dư Thiên Nghĩa bên kia, anh nhờ người chú ý một chút.


“Chờ hắn vừa ra quân đội, anh sẽ cho người theo sau hắn, đồng thời bảo vệ sự an toàn của hắn.


Phong Tĩnh Đằng tẩy sạch bọt trên người, lau khô thân thể, quấn khăn tắm quay người lại, thấy Mai Truyền Kỳ đang ngẩn người nhìn anh: “Đang suy nghĩ gì đấy?”
“Các nhiệm vụ gần đây có phải đã hy sinh rất nhiều tân binh không?”
Phong Tĩnh Đằng im lặng thở dài, dùng máy sấy sấy khô tóc: “Nửa tháng trước, quân đội chúng ta vô tình gặp phải trùng tộc, hỏa lực không đủ, toàn bộ binh lính vinh quang hy sinh.

Chuyện này tinh võng không phát ra ngoài, ngoại trừ đại tướng và thượng tướng, không có mấy người biết trùng tộc lại bắt đầu hoạt động xung quanh tinh cầu chúng ta, anh cũng cực lực che giấu chuyện này, để tránh tạo thành khủng hoảng.

Hiện tại người của Đông đại ký túc xá đi làm nhiệm vụ rất nhiều, cho nên, nhất thời mọi người cũng không phát hiện ở đây đã bị tổn thất gần một vạn binh lính.


Mai Truyền Kỳ nghĩ có nhiều người chết như vậy, hít sâu một cái: “Hiện tại thượng cấp có tính toán gì không, không thể nào đợi trùng tộc đến tấn công tinh cầu chúng ta đi?”
“Anh cảm thấy lần chạm mặt trùng tộc, em nói cũng có lý, cho nên anh cũng hướng cấp trên đề xuất ý kiến, liên hợp các tinh cầu khác cùng tiêu diệt trùng tộc, chính là không biết bọn họ có nguyện ý tham dự lần hành động này hay không thôi.


Mai Truyền Kỳ đứng thẳng người: “Mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, tôi cũng muốn tham gia hành động tiêu diệt lần này.


Phong Tĩnh Đằng cười nói: “Đương nhiên, toàn đội chúng ta đều phải xuất chiến, thân là thiếu tướng, há nào vắng mặt lần này.


Anh vỗ vỗ lên nệm: “Lại đây, ngủ với anh.


Mai Truyền Kỳ nhìn vành mắt thâm đen của anh, cởi quân phục ra, đến nằm bên cạnh anh.

Phong Tĩnh Đằng kéo khăn tắm xuống, ôm bạn lữ từ phía sau, thân mật hôn lên gáy đối phương: “Thật muốn ôm em như vậy, làm em cả đời.


Mai Truyền Kỳ phát hiện hạ thân phía sau biến hóa, khóe miệng co rút: “Đều nói anh hùng bản ‘sắc’, quả thật như vậy.


Phong Tĩnh Đằng trầm thấp cười: “Có ai hiểu từ này như em không?”

“Đều là chữ sắc, mặc kệ lý giải ra sao, anh mau ngủ đi, nếu không, tôi về phòng đây.


“Đừng, anh ngủ liền.

” Phong Tĩnh Đằng xoay người cậu lại, hôn một cái lên miệng đối phương rồi mới thỏa mãn nhắm mắt đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mai Truyền Kỳ nhân lúc không làm nhiệm vụ, trở lại ký túc xá của mình, ăn sáng với Ô Lãng xong rồi lên xe huyền phù của Phong Tĩnh Đằng rời khỏi quân đội.

Sau khi tiễn Ô Lãng lên phi thuyền, cậu lái xe về Mai gia.

Đến cổng Mai gia, Mai Truyền Kỳ dừng xe, mở cửa xuống để binh lính kiểm tra thân phận.

Binh lính thấy là Mai Truyền Kỳ liền lập tức cho vào, bất quá, lúc Mai Truyền Kỳ kéo cửa lên, ngây người một chốc, chờ lấy lại tinh thần thì xe đã bay về hướng biệt thự lão tổ tông.

Hắn nhanh chóng nói với người gác cổng cùng mình: “Ngươi có biết lúc nãy ta mới thấy gì không?”
“Thấy gì? Người vừa nãy hình như là Đại thiếu gia.


“Là Đại thiếu gia.


“Nếu là Đại thiếu gia, vậy ngươi giật mình làm gì?”
“Ta thấy Đại thiếu gia mặc một thân quân phục, hơn nữa, trên bả vai còn mang theo phù hiệu thiếu tá, nhưng mà Đại thiếu gia không phải đã bị khai trừ rồi quân tịch rồi à, sao đùng một cái lên tới thiếu tá.


“Xì, ngươi đừng nói đùa, Đại thiếu gia tại sao có thể là thiếu tá, chắc là mượn quân phục của ai đó là người Mai gia để về thôi, có gì đâu mà phải giật mình.


Người kia ngẫm lại cũng đúng, liền không lên tiếng nữa.

 
     
------oOo------
     
Chương 302
Nguồn: EbookTruyen.

VN

Bình Luận (0)
Comment