Phong Tĩnh Đằng mang theo hai cha con rời khỏi biệt thự, đầu tiên tìm một nhà hàng dùng qua bữa trưa, sau đó lái xe đến Tinh Chiến căn cứ.
Ba người vừa xuống xe, trang phục màu đen cực khốc lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn, đặc biệt trên mặt cả ba đều đeo kính râm, dáng vẻ suất khí mê người càng làm cho người khác không thể dời mắt.
Mai Nguy Hiểm nhìn thấy ánh mắt hâm mộ xung quanh, trong lòng vô cùng cao hứng, ôm cổ baba không chịu xuống.
Nhân viên tiếp tân ở chỗ ghi danh thấy ba người đến, mắt liền sáng ngời, cười chào đón: “Hoan nghênh quang lâm đến Tinh Chiến căn cứ.”
Hắn cầm lấy quang não hướng bọn họ giới thiệu: “Không biết có phải ba vị khách nhân lần đầu tới Tinh Chiến căn cứ không? Nếu như là lần đầu tiên tới đây, như vậy, tôi liền đề suất ba vị khách nhân chọn hỗn hợp chiến, cùng với những khách nhân khác cùng nhau đả kích chiến…”
Không đợi nhân viên tiếp tân nói xong, ba người phi thường ăn ý chỉ tay hướng đến khiêu chiến độ khó cao nhất ‘Đại chiến ba trăm người’.
Nhân viên tiếp tân sửng sốt: “Ba vị khách nhân xác định muốn đồng thời muốn khiêu chiến ba trăm người sao?”
Khiêu chiến ba trăm người phí đăng ký là một triệu tín dụng điểm, số người tham gia không thể vượt quá năm người. Bất kỳ ai trong đó không được để đối phương bắn trúng, nếu không coi như vượt ải thất bại. Nhưng nếu như vượt ải thành công, sẽ được thưởng hai triệu tín dụng điểm.
Mai Truyền Kỳ cùng Mai Nguy Hiểm kinh ngạc nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng, hai cha con bọn họ mỗi lần tới tinh chiến căn cứ đều sẽ chọn độ khó cao nhất, vì thế hiện tại đồng thời chỉ vào mức ‘Đại chiến ba trăm người’ sẽ không kỳ quái, thế nhưng không nghĩ tới Phong Tĩnh Đằng cũng sẽ chọn cái này.
Phong Tĩnh Đằng móc thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên tiếp tân: “Chúng tôi sẽ khiêu chiến cái này.”
Nhân viên tiếp tân cười tiếp nhận tín dụng điểm: “Đại chiến ba trăm người, nhân số có thể đạt năm người, không biết ba vị có cần mời thêm hai người nữa tới tham gia kích chiến hay không?”
“Không cần.”
Nhân viên tiếp tân thu lấy một triệu tín dụng điểm xong, chỉ thị những nhân viên khác dẫn bọn họ đến phòng thay quần áo.
Từ phòng thay đồ đi ra, ba người đã thay một bộ đồ rằn ri, dưới chân mang ủng chiến màu đen, trên mặt mang kính phòng hộ màu đen, phối hợp súng laser tự chọn.
Chuẩn bị xong liền được nhân viên công tác đưa đến cửa chiến địa: “Chúc ba vị chơi vui vẻ.”
Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm hướng mắt đến Phong Tĩnh Đằng, trăm miệng một lời nói: “Đừng làm vướng chân chúng tôi.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn một lớn một nhỏ biểu tình giống nhau, khẽ cười: “Nếu như vượt ải thành công, sẽ được thưởng gì?”
Mai Nguy Hiểm không chút nghĩ ngợi liền nói: “Con sẽ đem baba cho chú mượn hôn một cái nha.”
Mai Truyền Kỳ khóe miệng giật một cái, ở trên đầu đứa nhỏ hư hỏng này gõ nhẹ: “Con hỏi qua ý kiến của baba chưa hử?”
Mai Nguy Hiểm dùng ánh mắt khả ái vô tội nhìn baba của mình: “Baba không phải đã nói
‘Sứ mệnh hiến thân là đạo đức nghề nghiệp của quân nhân’ hay sao? Hiện tại, thời khắc phải hiến thân đã đến rồi, baba cũng không thể lùi bước nha.” (๑◕.◕๑)
Mai Truyền Kỳ vô lực đỡ trán: “Baba nói hiến thân này và hiến thân như con nghĩ không thể đánh đồng như vậy được, huống hồ baba đã không còn là quân nhân, không cần tiếp tục hiến thân nữa.”
Mai Nguy Hiểm phản ứng đặc biệt nhanh: “Nhưng chú Phong vẫn là quân nhân, vậy hãy để cho chú Phong hiến thân cấp baba hôn một cái cũng được.”
Mai Truyền Kỳ vừa buồn cười vừa tức giận: “Mai Nguy Hiểm, con muốn bị ăn đòn đúng không?”
Đứa con trai này của mình rốt cuộc có bao nhiêu mong muốn đem người cha này bán đi?
Phong Tĩnh Đằng bị màn đối thoại dở hơi của hai cha con này chọc cho buồn cười, nở nụ cười lên tiếng: “Liền quyết định như thế đi.”